vẫn lo lắng hỏi:  “Cô   chứ? “
Lâm Hiểu Thuần lắc đầu:  “  ,    là  khác kìa. “
Tiểu Ngô  theo ánh mắt của cô, đánh giá Tô Nhược Tuyết và Chu Tiểu Hồng. Chu Tiểu Hồng như thể  phát hiện  châu Mỹ, liền ghé tai  nhỏ với Tô Nhược Tuyết:  “Nhược Tuyết thấy , cô  chính là loại  thể sống thiếu đàn ông. Chọc phá cô với  Triệu Đình Xuyên  xong, giờ   sang mồi chài   khác. “
Tô Nhược Tuyết đăm chiêu liếc  Tiểu Ngô trong bộ thường phục,  nhanh chóng cúi đầu.
Chỉ  quần áo   Tiểu Ngô cũng   thuộc dạng  điều kiện ở huyện .
Có lẽ phân tích của Chu Tiểu Hồng cũng  lý. Lâm Hiểu Thuần  còn bám riết lấy Triệu Đình Xuyên nữa, hẳn là vì   mục tiêu mới.
Dựa  cái gì chứ!
Bản  cô  và Triệu Đình Xuyên đến giờ vẫn đang chiến tranh lạnh, mụ đàn bà điên Trần Mẫn Hà  tuy  ly hôn nhưng ngày nào cũng cãi vã và thường xuyên đến gây sự với cô . Nếu   , cô   đến nỗi  muối mặt về thành phố cầu xin bố  che chở.
Nghĩ đến đây, lòng cô   dâng lên một nỗi căm hận ngùn ngụt, bất giác bấm móng tay  da thịt.
 cô   thấy đau như tưởng tượng. Mãi đến khi Chu Tiểu Hồng giật tay  , Tô Nhược Tuyết mới nhận    bấm  tay cô bạn.
Chu Tiểu Hồng ôm tay, tức giận mà  dám  gì, đành chĩa mũi dùi về phía Lâm Hiểu Thuần:  “Lâm Hiểu Thuần, cô đừng tưởng  giỏi mồi chài đàn ông là  ho. Nhược Tuyết nhà chúng  dựa  thực lực, đợi cô  thi đỗ đại học , mấy gã đàn ông vớ vẩn của cô đến xách giày cho cô  cũng  xứng. “
Ánh mắt Lâm Hiểu Thuần ngày càng sắc lạnh. Xem   những kẻ  chỉ   điều mà càng đánh  càng già mồm.
Tiểu Ngô thầm nghĩ,   Lâm Hiểu Thuần  đắc tội với ai mà miệng lưỡi họ  thối đến .
 là thiếu dạy dỗ.
Thế nhưng, chân của Lâm Hiểu Thuần còn nhanh hơn cả suy nghĩ của . Cô đá một cú  chân Chu Tiểu Hồng khiến cô  ngã khuỵu xuống đất,  vung tay tát lia lịa lên mặt Chu Tiểu Hồng, gằn giọng cảnh cáo:  “Ăn  cho sạch sẽ , đừng tưởng ai cũng hạ tiện như cô, chuyên  cặp kè với đàn ông   vợ. “
Mấy  họ chắn ngay  quầy hàng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc buôn bán.
Chị bán hàng đành bất đắc dĩ  can thiệp:  “Dừng tay  mau! Các cô đến đây để mua quần áo  để đánh  ? “""
""Tranh thủ lúc   còn đang sững sờ, và Chu Tiểu Hồng vẫn  kịp  hồn, Lâm Hiểu Thuần nhanh tay rắc một ít thuốc bột  màu  vị lên vết cào chảy m.á.u do móng tay Tô Nhược Tuyết gây . Xong xuôi, cô mới hài lòng  thẳng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-180.html.]
Sau đó, cô lấy từ trong túi  năm mươi sáu đồng, đặt mạnh xuống bàn   với cô bán hàng: “Chị phiền gói hai bộ   giúp ,  lấy cả hai.”
Giữa thanh thiên bạch nhật, Lâm Hiểu Thuần tự  bỏ tiền  mua,  hề dựa dẫm  bất cứ ai.
Hành động  ngay lập tức khiến   xung quanh   cô bằng con mắt khác.
Trong  đó  cả Tiểu Ngô. Anh  vốn mang theo mấy tháng lương của thủ trưởng, nào ngờ cháu gái của sếp  giàu  đến , khiến   nhất thời      cho .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Tình thế xoay chuyển đột ngột, mũi dùi dư luận  chĩa về phía Tô Nhược Tuyết và Chu Tiểu Hồng. Mọi  đều mong chờ xem hai cô gái   hào phóng  như Lâm Hiểu Thuần . Thế nhưng, ngoài việc khuôn mặt của Chu Tiểu Hồng sưng vù lên với tốc độ mắt thường  thể thấy, thì chẳng  gì khác xảy  cả.
Tô Nhược Tuyết sầm mặt kéo Chu Tiểu Hồng dậy: “Đi thôi,    thì tớ  đây.”
Chu Tiểu Hồng lúc  mới  hồn, hạ giọng hỏi: “Như Tuyết,   bao nhiêu tiền? Tiền của chúng  cộng   đủ mua hai bộ quần áo ?”
Tô Nhược Tuyết im lặng. Chẳng lẽ   thật rằng tiền của cả hai cộng  còn  mua nổi một bộ ? Cô cũng  thể giải thích với Chu Tiểu Hồng rằng cha  vì trừng phạt việc cô khăng khăng gả cho Triệu Đình Xuyên nên  cắt giảm chi tiêu của cô.
Chu Tiểu Hồng  Lâm Hiểu Thuần sắp cầm quần áo , trong lòng vô cùng ấm ức. Ánh mắt khinh thường mà Lâm Hiểu Thuần quét qua   càng khiến cô  tức điên lên.
Cô  gào lên: “Cô chẳng qua chỉ  mấy đồng tiền bẩn thôi chứ gì! Có giỏi thì  thi đại học ! Nhiều tiền đến mấy cũng   đổi  sự thật cô là đồ nhà quê!”
Nhắc đến chuyện , Tô Nhược Tuyết lập tức lấy  tự tin, dù   cũng là một học bá thiên tài. Cô  đỡ lời Chu Tiểu Hồng: “Tiểu Hồng, đừng  nữa. Cô  mặt chữ còn chẳng  mấy,  chữ như gà bới. Bảo cô  thi đại học chẳng  là  khó   ? Hơn nữa, suất thi đại học cô  cũng xin   .”
Lâm Hiểu Thuần  hiểu  tác giả truyện gốc   thể   một tuyến nhân vật phụ ngốc nghếch đến . Cô liếc xéo hai  họ: “Các      chữ thì  liền   chữ ?  chính là  tiền đấy, chướng mắt các    ? Các  giỏi giang lắm mà, để  xem các  thi  đến .”
Tiểu Ngô: “…”
Thi đại học ư? Cô còn  cả đề thi năm 1979 nữa là đằng khác.
Hơn nữa, trong “hệ thống Trung Y Quán” của cô còn lưu trữ bộ đề thi năm 1979, là do lúc còn  học cô hứng chí lưu , ngay cả đáp án cũng  sẵn.
Tô Nhược Tuyết   chuyện gì cũng thích tranh giành hơn thua ? Vậy thì cô sẽ đè bẹp Tô Nhược Tuyết trong  chuyện.
Bây giờ là ngày mười hai tháng tư, cách kỳ thi  đầy ba tháng, xin suất dự thi chắc vẫn còn kịp.
Trước đây cô  dám nghĩ tới, nhưng bây giờ   ở đây, kiếm một suất chắc  thành vấn đề.
Tô Nhược Tuyết tức tối  Lâm Hiểu Thuần ung dung bước , trong lòng thầm nguyền rủa cô mau  c.h.ế.t .