Thẩm Việt yên nhúc nhích. “Anh xuống. Chẳng lẽ em định bỏ mặc một đấy ? “
Lâm Hiểu Thuần đúng là ý đó thật, ngờ thấu. Cô ấp úng chối: “Nói gì thì , chúng cũng sống chung với lâu như , em thể chuyện đó ? “
Khóe miệng Thẩm Việt giật giật. “Vậy em phía , đèo. “
Hả?
Thế cũng ?
Ngồi phía quả nhiên đỡ xóc hơn hẳn, nhưng cằm Thẩm Việt thỉnh thoảng cọ qua vai cô, hai cánh tay gần như giam cô ở giữa, cô cứ thấy là lạ, ngượng ngùng thế nào ?
Hơn nữa, hôm nay Thẩm Việt đạp xe cực kỳ, cực kỳ chậm. Cô nhịn cằn nhằn: “Thẩm Việt, sợ đạp nhanh sẽ cán c.h.ế.t kiến ? “
Thẩm Việt suýt nữa thì bật , nhưng vẫn kịp nhịn . “Anh vẫn luôn em ngốc, ngờ cũng lúc thông minh đấy chứ! “
“Anh mới ngốc, cả nhà đều ngốc. “ Lâm Hiểu Thuần tức giận . “Hóa đây mới là lời trong lòng của ? Lúc nào cũng thấy em ngốc nghếch chứ gì? “
Thấy cô giận thật, Thẩm Việt vội vàng dỗ dành: “Là ngốc, vàng ngọc gì . Sau chúng sống với cho thật , em? “
Anh vẫn giữ nhịp đạp xe nhanh chậm. Nghe lời tỏ tình đột ngột của , Lâm Hiểu Thuần hỏi vặn : “Dừng , sợ em nhân lúc để ý sẽ chạy mất đấy chứ? “
Vầng trán Thẩm Việt nhanh chóng xuất hiện mấy vạch đen. “Em sẽ . “
“Sao em sẽ ? “
“Em chạy đến , đuổi theo đến đó! “
“Chúng nên giữ cách, càng xa càng . Anh câu 'xa thương gần thường' ? “
“Anh chỉ ở gần em, lòng mới thấy yên. “
“Tập trung đạp xe . Lái xe chuyện, chuyện lái xe. “
...
Con đường từ thôn trấn chỉ dài chừng bốn, năm dặm, mà Thẩm Việt đạp xe mất gần nửa tiếng đồng hồ.
nửa giờ đối với mà , vẫn là quá nhanh.
Lâm Hiểu Thuần về đến cổng vội vàng kéo giãn cách với Thẩm Việt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-200.html.]
Vừa đến nhà, cô mới phát hiện một vị khách mời mà đến.
Sắc mặt Thẩm Việt lập tức trở nên khó coi. “Sao cô đến đây? “
Vị khách mời chạy tới, níu lấy cánh tay Thẩm Việt nũng nịu: “Anh Việt, em nhớ quá. “
Đừng là Lâm Hiểu Thuần, ngay cả Thẩm Việt cũng thấy da gà da vịt nổi lên mấy tầng.
Anh rút tay về, mặt cảm xúc : “Ngọc Mai, để giới thiệu, đây là vợ , em nên gọi là chị dâu. “
Cô gái tên Ngọc Mai liếc Lâm Hiểu Thuần một cái, đầu quấn lấy cánh tay Thẩm Việt.
Lâm Hiểu Thuần nhíu mày: “Con bé ngốc từ ? “
Cô gái tên Ngọc Mai bĩu môi: “Anh Việt, xem chị kìa, ngốc chỗ nào chứ? “
Thẩm Việt sa sầm mặt, một nữa gỡ tay giới thiệu với Lâm Hiểu Thuần: “Vợ ơi, đây là con gái thứ năm của sư phụ , Trịnh Ngọc Mai. “
“Hay lắm. “ Lâm Hiểu Thuần lạnh một tiếng, hất cằm thẳng trong sân.
Thẩm Việt vội vàng đuổi theo, chặn mặt cô: “Em đừng hiểu lầm, và cô gì cả. Anh thật sự chỉ coi cô như em gái, giống như Tiểu Lan với Tiểu Phương thôi. “
“ mặc kệ mấy cô em gái ! Tránh , đừng cản đường . “ Lâm Hiểu Thuần liếc thấy Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu trong phòng, liền xoay sang sân mà cô và ông Trịnh đang ở.
Trịnh Ngọc Mai mặt cũng thật dày, vẫn từ bỏ ý định mà lẽo đẽo theo : “Anh Việt, ăn cơm ? Hay để em xuống bếp nấu cho ăn nhé? “
Thẩm Việt nhanh chân né bàn tay đang chìa tới của Trịnh Ngọc Mai. “Cô đến để đón sư phụ về nhà ? “
Trịnh Ngọc Mai lắc đầu: “Không ạ, em đến thăm , tiện thể xem ba em ở đây quen . “
Thẩm Việt thực sự cạn lời với cô năm nhà sư phụ. “Cô xem cũng xem , về sớm . “
Trịnh Ngọc Mai nũng: “Em về , trời còn sớm mà, vội. “
Lâm Hiểu Thuần thật chọc thủng màng nhĩ của . là một kẻ l.i.ế.m láp chuyên nghiệp. Phải rằng nguyên chủ vì Triệu Đình Xuyên cũng còn giữ chút liêm sỉ, còn cô gái thì đang lời lẽ gì.
Thẩm Việt mặt mày khó chịu, thèm để ý đến Trịnh Ngọc Mai nữa mà sải bước sang sân bên cạnh.
Tần Kiến Thiết và ông Trịnh đang đấu võ mồm với .
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu thì đang chơi đùa vui vẻ với “Bính Tịch Tịch “.
Hai đứa trẻ thấy Thẩm Việt liền vui mừng nhảy lòng , lúc mặt mới chút ý .