Nghĩ đến đây,  vẫn kính cẩn tiễn sư phụ  tận cổng lớn.
Kẻ phiền phức   , nhưng Lâm Hiểu Thuần vẫn cảm thấy lòng   yên.
Kể cả cuộc hôn nhân của cô và Thẩm Việt chỉ là hợp tác sống qua ngày, thì cũng  tuân thủ quy tắc chứ! Thứ phụ nữ hổ lốn nào cũng nhào , coi cô c.h.ế.t  chắc!
Tần Kiến Thiết kiên nhẫn khuyên giải:  “Hiểu Thuần, cháu đừng để trong lòng. Thẩm Việt là  thế nào  hiểu rõ, nó với Ngọc Mai   gì . Nếu  thì  sớm  . Còn Lão Trịnh  , đại sự thì  hồ đồ, nhưng việc nhỏ thì   thông suốt. Lão  chỉ thích hơn thua với  thôi chứ   ác ý gì . Cháu... “
 “Cậu, cháu   ạ. “ Lâm Hiểu Thuần thực  hiểu hết  chuyện.  “Cháu  ở một  một lát. Cậu đưa Mạn Mạn và Tiểu Siêu  chơi   ạ. “
Tần Kiến Thiết  cháu gái  là  thông tuệ, nhưng  những chuyện   cứ thông tuệ là  thể nghĩ thoáng .
Ông   nhiều lời, dẫn hai đứa nhỏ sang nhà hàng xóm.
 “Bính Tịch Tịch “ quấn quýt  rời bên chân, cô bế nó lên lòng, thủ thỉ:  “Bính Tịch Tịch , tao thật nhớ những ngày chỉ  hai chúng . Không  những kẻ phiền lòng, cũng chẳng  những chuyện đau đầu. Tuy   xui xẻo một chút, nhưng quen  cũng thấy . “
 “Gâu gâu! “ Bính Tịch Tịch sủa hai tiếng như an ủi.  “Chủ nhân đừng buồn, sống  vui thì chúng   thôi. “
Lâm Hiểu Thuần dùng cằm cọ cọ  cái đầu đầy lông của nó:  “Đồ ngốc, bây giờ tao  còn một  nữa, còn  hai cái đuôi vướng víu đây ,   cũng  dắt theo. Tao còn  , khó khăn lắm mới  một   thương yêu , tao  nỡ rời . Còn ... “
Thôi bỏ , tóm  là cô vẫn  vực dậy tinh thần để tiếp tục cố gắng sống tiếp.
Để dỗ chủ nhân vui, Bính Tịch Tịch chạy  ngoài sân hái loại hoa mà cô thích nhất.
Thẩm Việt  nhà, thấy Lâm Hiểu Thuần đang  ngẩn  bên cửa sổ, lòng  chợt nhói đau:  “Em  ăn gì,    cho. “
Lâm Hiểu Thuần chẳng thèm  :  “Tùy tiện. “
 “Vậy em  cho   'tùy tiện'  thế nào? “ Giọng Thẩm Việt trầm khàn, đầy áy náy.  “Anh  cho em ăn. “
Lâm Hiểu Thuần ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đen láy của cô như đ.â.m thẳng  tim Thẩm Việt. Anh chợt dâng lên một khao khát mãnh liệt —  ôm cô  lòng.
 sợ cô nổi giận,  đành hạ giọng xuống:  “Em đừng   như , em mà  nữa là  sẽ... “
 ...sẽ  nhịn  mà ăn luôn em mất. 
Lâm Hiểu Thuần lườm  một cái:  “Nhìn thì ? Anh còn định đánh  ? Đuổi sư phụ và cô em gái  của   , trong lòng  khó chịu lắm đúng ! “
Hừ, cô  ngay mà,   đúng là đồ rảnh rỗi sinh nông nổi, cố tình chuốc lấy bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-202.html.]
Thẩm Việt sa sầm mặt:  “Lâm Hiểu Thuần,   hề khó chịu vì  đuổi họ  vì em. Anh   bao nhiêu  nữa thì em mới tin   quan tâm là em? “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 “Bao nhiêu  cũng  tin. “ Lâm Hiểu Thuần thấy  vẫn nên sống thực tế một chút, mặc kệ    lời hoa mỹ đến , cô cũng  tin.
Ánh mắt Thẩm Việt tối sầm . Anh ép cô  tường,  cúi xuống hôn cô.
Bốn mắt  , Lâm Hiểu Thuần thầm mắng tên khốn , ban ngày ban mặt để  khác  thấy thì   ?
Khoan , giờ  còn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh   gì,   việc nên  nhất là tát cho   một cái  ?
Miệng cô   nụ hôn lạ lẫm mà mãnh liệt của Thẩm Việt khóa chặt, hai tay cũng  tay  ghì chặt. Dường như tất cả những gì cô  thể  lúc  chỉ là đắm chìm trong nụ hôn đó.
Đầu óc cô trống rỗng,  thở cũng trở nên dồn dập.
Mãi cho đến khi cô sắp  thở nổi, Thẩm Việt mới quyến luyến rời khỏi môi cô.
 “Thẩm Việt,  là đồ khốn! “ Lâm Hiểu Thuần thở hổn hển.  “Anh... “
Thẩm Việt  một  nữa chặn môi cô , nụ hôn   càng thêm sâu, thêm cuồng nhiệt.
Chỉ  như , cô mới  thể hiểu    để tâm là cô,  để tâm đến tận xương tủy.
Dù   cô đánh một trận, mắng một trận,  cũng  cho cô  điều đó.
Mãi đến khi  sự giãy giụa của Lâm Hiểu Thuần đều tan biến trong nụ hôn ,  mới quyết định  tra tấn bản  nữa. Một nơi nào đó  cơ thể đang gào thét phản đối, nhắc nhở  nếu  dừng  thì sẽ phạm  sai lầm lớn.
Gò má Lâm Hiểu Thuần ửng hồng, đôi môi đỏ mọng  sưng, trong mắt lấp lánh ánh nước. Cô cảm thấy cả   run rẩy, đôi môi tê dại.
Cô  quên mất ý định  dạy cho  một bài học, để     nước lấn tới, ôm chầm lấy cô  lòng.
Khi cô bừng tỉnh, cố gắng giãy  khỏi vòng tay  thì    ôm chặt hơn.
Giọng Thẩm Việt trầm ấm, đầy từ tính vang lên bên tai cô:  “Đừng động, để  ôm một lát thôi,    gì cả. “
Những dây thần kinh căng như dây đàn của Lâm Hiểu Thuần cũng dần thả lỏng, mặc cho  ôm lấy .
 “Ba ơi,  ơi, hai  đang  gì thế ạ? “
Lâm Hiểu Thuần  thấy Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu chạy  thì vội vàng đẩy Thẩm Việt , lườm  một cái sắc lẹm.
Ánh mắt cô như đang :  Không giải thích rõ ràng với bọn trẻ thì  c.h.ế.t chắc!