Nghĩ , hắng giọng một cái : “Con gái rụt rè một chút, chuyện thế tự nhiên để đàn ông chúng mở lời chứ.”
Ánh mắt Trịnh Ngọc Quyên lóe lên tia vui mừng khó giấu: “Được thôi, cứ chủ động , cũng đỡ bao nhiêu phiền phức.”
“Ê…” Lâm Hiểu Thuần ôm mặt kêu lên, “Trời ạ, răng em ê hết cả . Hai đền răng cho em đấy!”
Lục Hằng Viễn cốc nhẹ đầu cô, nghiến răng : “Hôm nay tìm em đúng là lỗ vốn chút nào, tự nhiên thêm một cô bạn gái.”
Trịnh Ngọc Quyên cũng e thẹn, ngại ngùng, cô cốc đầu Lục Hằng Viễn một cái: “Có thêm bạn gái thì lên chứ, cứ như ép buộc thế. “
""Lục Hằng Viễn dùng tay kéo hai bên má, cố nặn một nụ gượng gạo. “Miễn cưỡng gì , một chút cũng ! “
“Thế mới ngoan chứ. “ Trịnh Ngọc Quyên một cách thản nhiên. “Anh em họ lâu ngày gặp chắc chắn nhiều chuyện , phiền nữa. “
Biết điểm dừng đúng lúc, cứ mặt dày đeo bám cũng chẳng kết quả , ngược còn phản tác dụng.
Lục Hằng Viễn ngờ Trịnh Ngọc Quyên nhân cơ hội đằng chân lân đằng đầu, trong lòng bất giác thêm vài phần thiện cảm với cô.
Lâm Hiểu Thuần vỗ vai Lục Hằng Viễn, trêu chọc: “Người xa , đừng theo mãi thế. “
Lục Hằng Viễn chối bay biến: “Làm gì ! chỉ xem cô thật thôi. “
“Xì~ “ Lâm Hiểu Thuần lườm một cái. “Anh tưởng là con nít ba tuổi đấy ! “
Nếu Trịnh Ngọc Quyên và Lục Hằng Viễn thành đôi, cô cũng mừng cho họ. Duyên phận đúng là một thứ kỳ diệu, luôn mang đến những bất ngờ lúc để ý nhất.
Ăn cơm xong, Lâm Hiểu Thuần một bộ quần áo tươm tất, gọn gàng, dắt theo Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu cùng Lục Hằng Viễn thăm cô. Quà biếu đương nhiên thể thiếu, nhưng con lợn đất “Bính Tịch Tịch “ thì đành để ở nhà.
Họ xuyên qua một dãy nhà tập thể phơi đầy quần áo, cuối cùng dừng một căn nhà tứ hợp viện nhỏ, trông thoải mái hơn hẳn những căn nhà trong dãy.
Cũng thôi, với điều kiện kinh tế của nhà cô cả, thể để cả gia đình chen chúc trong khu tập thể . Nếu thì mua nổi chiếc xe địa hình chứ. Mà kể cả mua nổi, lẽ khu tập thể cũng chẳng chỗ mà để.
Lâm Hiểu Thuần bất chợt cảm thấy thấp thỏm. Trong tiểu thuyết gốc, nhân vật cô xuất hiện nhiều, nhưng nào cũng mang dáng vẻ kiêu ngạo, ngang bướng. Chính cô như bao bọc cho nguyên chủ, để cô mặc sức theo ý .
Nhà cô cả hai con. Anh họ Lục Hằng Viễn thì cần , còn một em họ nữa. Trong ký ức của nguyên chủ, em ốm yếu bệnh tật, ít khi khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-216.html.]
“Em họ, nhanh lên nào. “ Lục Hằng Viễn một tay dắt một đứa nhỏ, sải bước nhanh nhẹn. “Đến cửa nhà , em còn ngẩn đó gì? “
Lâm Hiểu Thuần vội vàng đuổi theo. “Anh họ, lát nữa cô mắng em ? “
Lục Hằng Viễn liếc cô một cái. “Cứ kinh nghiệm hở là mắng của cô thì , em chắc chắn thoát . “
“Thằng nhóc thối, ? “
Một giọng trầm mà sắc bén của phụ nữ trung niên vang lên từ trong nhà. Vừa dứt lời, một phụ nữ với mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng bước .
Lâm Hiểu Thuần nhận , gương mặt trùng khớp với cô cả trong ký ức. Cô nghẹn ngào cất tiếng: “Cô cả. “
Bà Lâm Huệ Phân dụi dụi mắt, vội kéo tay Lâm Hiểu Thuần, ngắm từ xuống . “Hiểu Thuần? Cô mơ đấy chứ, Hiểu Thuần của cô về thật ? “
Lâm Hiểu Thuần mắt hoe đỏ, lao lòng cô . “Cô ơi, con về . “
Trên cô mùi hương thuộc của , khiến cô chút quyến luyến.
“Về là , về là . Lần về thì đừng nữa nhé. Không xa, một cô nuôi cháu và hai đứa nhỏ chắc chắn thành vấn đề. “ Lâm Huệ Phân vuốt ve mái tóc dài của Lâm Hiểu Thuần, nhẹ nhàng an ủi.
Lục Hằng Viễn ghé tai nhỏ với Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu: “Thấy , bà cô của các cháu đấy, cứ thấy cháu gái là thằng con trai xếp xó ngay. “
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu gật gù tán thành. Bởi vì dường như hai đứa nhóc cũng đang cho rìa.
suy nghĩ đó nhanh chóng đổi.
Người duy nhất rìa chỉ Lục Hằng Viễn. Lâm Huệ Phân mong cháu trai cháu gái từ bao năm nay, tiếc là Lục Hằng Viễn chẳng chí tiến thủ, đến một cô bạn gái cũng .
Lâm Huệ Phân bày hết đồ ăn vặt ngon nhất trong nhà chiếc bàn bằng gỗ đặc, mời Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu ăn cho thỏa thích, còn lì xì cho mỗi đứa một phong bao đỏ chót.
Vừa cho ăn ngon, nhận lì xì, hành động nhanh chóng khiến của hai đứa nhỏ vui. Đó chính là con trai út của Lâm Huệ Phân, Lục Cố Định.
Lục Cố Định mười bốn, mười lăm tuổi nhưng trông chỉ như đứa trẻ mười hai, mười ba. Cậu gầy gò hơn bạn bè cùng trang lứa, nuông chiều từ nhỏ. Phải rằng, cả đống đồ ăn vặt bàn đều là của .
Cậu Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu chằm chằm như thể đang canh chừng trộm. hai đứa trẻ cũng dạng nhà quê từng thấy của ngon vật lạ. Chúng lịch sự từ chối, mãi đến khi Lâm Huệ Phân dúi tay, hai đứa mới Lâm Hiểu Thuần dò xét. Mẹ gật đầu, chúng tuyệt đối sẽ nhận.