Ánh mắt lia qua dừng ở hai chén sủi cảo của Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu. Cơn giận bùng lên, xông tới giật lấy hai cái chén, giơ cao quá đầu ném thẳng xuống đất một cách đầy hung hãn.
Vẫn hả giận, còn điên cuồng giẫm thêm mấy cái.
“Cho chúng mày ăn ! Cho chúng mày ăn !”
Thẩm Mạn Mạn sợ hãi oà , vội nhào lòng Lâm Hiểu Thuần, còn Thẩm Tử Siêu thì dũng cảm bật dậy, đ.ấ.m đá Lục Cố Định.
“Ai cho mày ném bát của bọn tao! Ai cho mày dọa em gái tao!”
Lục Hằng Viễn và Lâm Huệ Phân gần như cùng lúc dậy. Bà Lâm Huệ Phân tức giận giáng cho con trai một cái tát trời giáng. “Bốp!”. Hôm nay là cái tát thứ hai bà dành cho nó. Trước còn thấy, giờ càng bà càng cảm thấy con nuông chiều đến mức hư hỏng thể cứu vãn.
Trong khi đó, Lục Hằng Viễn nhanh chân chặn ngay cửa chính, đề phòng em giở trò bỏ chạy.
Lục Hồng Binh gõ mạnh xuống bàn, gằn giọng: “Lục Cố Định! Bố mày còn c.h.ế.t mà đến lượt mày giương oai giễu võ ở đây! Bỏ qua chuyện Hiểu Thuần là chị họ mày , con bé còn là ân nhân cứu mạng của tao. Mày đến cả lời tao cũng thèm nữa !”
Đôi mắt Lục Cố Định đỏ ngầu, gân cổ cãi: “Ba, đến cả ba cũng ! Rõ ràng là tại bọn họ mà ba mới ngất xỉu. Bọn họ chính là chổi, nhà chúng chào đón bọn họ!”
“Đồ mất dạy!” Lục Hồng Binh tức đến huyết áp tăng vọt, vớ lấy cái ghế nện mạnh xuống sàn nhà.
Ánh mắt Lâm Hiểu Thuần chợt lạnh . Vốn cô chỉ nghĩ là một đứa trẻ nuông chiều sinh hư, ngờ thối nát đến tận xương tủy.
Cô lạnh lùng lên tiếng: “ đến đây để xem sắc mặt của . Cậu hết đến khác khiêu khích sự kiên nhẫn của , cũng sẽ nhân nhượng nữa .”
Lâm Huệ Phân vội vàng : “Hiểu Thuần đừng nóng, để cô dạy dỗ nó. Cố Định, còn mau xin chị họ, mày tức c.h.ế.t tao ?”
Lục Cố Định cảm thấy tất cả đều điên . Con trai ruột thì thương, bênh vực một ngoài.
Cậu gào lên: “ thèm chuyện với nữa! ghét ! Mọi hết !”
Sắc mặt Lâm Huệ Phân và Lục Hồng Binh tái mét. Lục Hằng Viễn Lâm Hiểu Thuần thật sự nổi giận, liền mở cửa , : “Người nên là mới đúng. Nhà chúng chứa chấp loại vô giáo dục như .”
Thấy Lục Cố Định cho cơ hội mà vẫn còn đằng chân lân đằng đầu, Lâm Hiểu Thuần lạnh: “Cô, giao nó cho cháu. Cháu kinh nghiệm trị mấy đứa cứng đầu lời, đảm bảo sẽ ‘dạy dỗ’ nó nên cho cô.”
“Thật ?” Lâm Huệ Phân lúc mới nhận phương pháp giáo dục đây của vấn đề lớn đến mức nào. Nếu giúp bà dạy bảo thằng bé thì đúng là giải quyết một vấn đề nan giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-221.html.]
Lục Cố Định khóe miệng nhếch lên của Lâm Hiểu Thuần mà rùng , lập tức phản đối: “Con cần!”
Không Lâm Hiểu Thuần định dạy dỗ Lục Cố Định thế nào, Lục Hằng Viễn vô cùng mong chờ. Cậu em của thật sự quá quắt, đến nỗi mỗi định cha dạy bảo nó một trận thì đều họ gạt . Giờ thì , cuối cùng cũng nhận con vấn đề.
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu lúc chung một kẻ thù.
“Con thích , hung dữ lắm.”
“Con cũng thích . Mẹ ơi, chúng về nhà ạ?”
Hai đứa trẻ lay lay cánh tay Lâm Hiểu Thuần, rõ ràng một phen kinh hãi.
Lâm Hiểu Thuần đau lòng vô cùng, dịu dàng dỗ dành: “Được , đợi dạy dỗ xong chúng sẽ về nhà.”
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Cố Định chỉ Lâm Hiểu Thuần đang từng bước tiến về phía , lắp bắp: “Cô, cô đừng qua đây.”
Lâm Hiểu Thuần hiệu cho Lâm Huệ Phân, Lục Hồng Binh và Lục Hằng Viễn dắt hai đứa trẻ lưng . Sau đó, bằng một tốc độ nhanh như chớp, cô cắm một cây châm Lục Cố Định. “Châm , trị tội ngông cuồng, coi ai gì.”
“Aaaaa!” Lục Cố Định hét lên một tiếng thất thanh. Lâm Huệ Phân nhịn đầu nhưng Lục Hằng Viễn giữ chặt.
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu thì ngoan ngoãn hơn nhiều, lớn cho xem thì chúng xem. Dù tiếng la hét thảm thiết, trong lòng chúng cũng thấy hả hê đôi chút.
Lại một tiếng “A!” nữa vang lên, Lâm Hiểu Thuần cất giọng lạnh tanh: “Châm , trị tội tùy hứng bậy.”
Lâm Huệ Phân mà tim gan cũng run lên theo. Lục Hồng Binh cũng chịu nổi, nhưng vẫn Lục Hằng Viễn kịp thời can ngăn. Anh ghé sát tai họ, thì thầm: “Ba , hai thật sự cho Cố Định thì đừng đầu .”
“Aaaaaa!”
Tiếng hét thảm khiến Lâm Huệ Phân kìm mà rơi nước mắt.
Lâm Hiểu Thuần vẫn bình tĩnh : “Châm , trị tội ích kỷ.”
Khi cây châm tiếp theo của cô sắp sửa hạ xuống, Lục Cố Định vội vàng đầu hàng.
“Chị họ, em sai !”