“Chị họ, em  dám thế nữa , em sẽ sửa mà!”
“Hu hu, em xin  Mạn Mạn và Tử Siêu.”
“Em  nên hỗn với chị, em  sai .”
Lâm Hiểu Thuần nhếch môi đầy tự tin: “Chưa xong , còn một châm cuối cùng, dạy   thế nào là tôn trọng.”
Lục Cố Định sợ đến suýt quỳ xuống.
Lại một tiếng hét thảm thiết nữa lọt  tai. Lần , Lâm Huệ Phân và Lục Hồng Binh vội vàng    xem con trai, chỉ thấy Lục Cố Định  thiếu một sợi tóc, tay chân vẫn lành lặn, lòng họ mới tạm yên.
Lục Cố Định ôm chầm lấy Lâm Huệ Phân  lóc thảm thiết: “Mẹ,  ơi!”
Lâm Hiểu Thuần trầm giọng quát: “Khóc cái gì mà ? Cô còn sống sờ sờ  đấy,  gào  đưa tang đấy ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lục Cố Định lập tức nín bặt, vội lau khô nước mắt, trong ánh  chỉ còn  sự sợ hãi tột độ dành cho cô.
Lục Hằng Viễn lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía cô, thầm khen “Làm  lắm!”. Anh cũng  sớm phát chán với tính khí ương bướng vô lý của em trai . Nó ỷ  sự cưng chiều của ba , ỷ  việc nhỏ hơn  mười hai tuổi mà tự cho  là ông hoàng con trong nhà. Đã là một thiếu niên mười lăm tuổi đầu mà vẫn cứ cư xử như một thằng nhóc con, thật khiến  gai mắt.
Lâm Hiểu Thuần chỉ tay xuống đống mảnh vỡ và cơm vương vãi  sàn: “Cậu, dọn dẹp hết đống  .”
Lâm Huệ Phân ngượng ngùng lên tiếng: “Hiểu Thuần , em họ con  giờ  từng  những việc , nó    .”
Lục Hồng Binh cũng hùa theo: “ , ở nhà chai nước tương đổ nó còn chẳng thèm đỡ dậy.”
Lục Cố Định  hổ đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu.
Lâm Hiểu Thuần lạnh lùng : “Nhanh tay lên, đừng  lỡ dở bữa cơm của chúng .”
Lục Cố Định dù   đến  cũng  dám chậm trễ. Cậu  thực sự sợ Lâm Hiểu Thuần  là ,  tay  chút nể nang. Hơn nữa, cảm giác từ mỗi cây châm đều  giống , nhưng cây nào cũng khiến   khắc cốt ghi tâm,  chỉ đơn giản là đau.
Cầm lấy cái hót rác và cây chổi,   lóng ngóng    bắt đầu từ . Lâm Huệ Phân   nhịn   tới giúp, nhưng một  nữa  Lục Hằng Viễn cản .
Lục Hồng Binh   thêm một tầng nhận thức mới về cô cháu gái . Ông cảm thấy sự quyết đoán và thủ đoạn của cô thật sự quá lợi hại, thậm chí còn khiến    nể phục hơn cả một    ở  địa vị cao lâu năm.
Đây là  đầu tiên Lục Cố Định   việc nhà,   lóng ngóng vụng về vô cùng. Dưới cái  giám sát của Lâm Hiểu Thuần,   dọn  dọn  mấy  mới sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-222.html.]
Vừa định nghỉ một lát,     thấy giọng   lệnh của Lâm Hiểu Thuần: “Xới cơm. “
""Lục Cố Định   do dự, nhưng   tài nào chống   cái lườm sắc như d.a.o của Lâm Hiểu Thuần ban nãy.
Lục Hằng Viễn cố tình  sát ngay  thằng nhóc, chỉ sợ trong lòng nó bất mãn   giở trò con bò gì đó.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của  , Lục Cố Định  lẳng lặng lấy hai cái bát sạch, gắp đầy ắp thịt cho Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu,  ngoan ngoãn  nép sang một bên.
Lục Hằng Viễn thầm nghĩ, thằng nhóc    đang nín nhịn để giở trò gì lớn hơn đấy chứ,   dễ dàng khuất phục như ?
Lâm Huệ Phân  con trai mà thấy thương, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác tự hào ‘nhà  con trai mới lớn’.
Lục Hồng Binh vội   giảng hòa: “Hiểu Thuần, mau  xuống ăn cơm  con. Ăn no  mới  sức giúp dượng dạy dỗ thằng nhóc thối  tiếp chứ.”
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu  thể  chung bàn với  lớn, nên Lâm Hiểu Thuần cũng lịch sự từ chối: “Cũng muộn  ạ, về trễ quá  con sẽ lo lắng. Chúng con xin phép về .”
Lục Hồng Binh vẫn    của cô chính là thủ trưởng của , nhưng ông  quên chuẩn  bao lì xì cho mấy đứa nhỏ.
Lâm Huệ Phân thì vội vàng gói sủi cảo, còn tiện tay gói luôn cả những món ăn  ai đụng đũa  cho cô mang về. Mới gặp   một buổi chiều mà   chia tay, bà  kìm  mà rơm rớm nước mắt.
Lâm Hiểu Thuần  nhận bao lì xì. Cô  nhận một món quà , nếu nhận thêm nữa thì quả là  voi đòi tiên. Riêng sủi cảo và đồ ăn thì  ngon, cô sẽ mang về cho  nếm thử.
Huống hồ, chuyện cần dạy dỗ cũng  dạy dỗ xong,   còn là họ hàng qua ,  nên  quá căng thẳng.
Vừa  đến cửa, cô liếc  Lục Cố Định một cái,   đầu  với Lâm Huệ Phân và Lục Hồng Binh: “Cô lớn yên tâm, ngày mai con sẽ tiếp tục đến  tiểu châm đao cho dượng. Dượng cứ nghỉ ngơi vài hôm, sức khỏe là quan trọng nhất ạ.”
Lục Hồng Binh rối rít cảm ơn, còn mặt Lục Cố Định thì tái mét.
Lục Hằng Viễn một tay bế một đứa nhóc đặt  trong xe. Trên đường về,  mới nhớ  mà hỏi: “Hiểu Thuần, bình thường em đều mang theo tiểu châm đao bên  ?”
Lâm Hiểu Thuần khựng ,  ngờ  họ vẫn còn nhớ chuyện . Cô đành trả lời qua loa: “Vâng, bình thường em đều mang theo một vài dụng cụ sơ cứu cơ bản.”
Lục Hằng Viễn gật gù: “Ừm, em chuyên nghiệp thật đấy,   học hỏi em nhiều.”
“Ha ha.” Lâm Hiểu Thuần  gượng hai tiếng, lập tức lái sang chuyện khác: “   họ, cô lớn cứ lo mãi chuyện tìm đối tượng cho  đấy. Em thấy chị Trịnh Ngọc Quyên cũng  lắm,  là  cứ thuận theo ý chị  .”
Lục Hằng Viễn thở dài: “Ai, cứ từ từ tìm hiểu .”