“Văn Tĩnh tỷ, mắt sắp rớt ngoài kìa.”
Từ Văn Tĩnh hồn, khúc khích:
“Rớt ngoài tớ cũng vui. Thẩm Chí An , tớ chấm chắc !”
Lâm Hiểu Thuần: “...”
Vu Đan Đan: “...”
“Hừ hừ!” Trịnh Ngọc Quyên đưa tay cù nách Từ Văn Tĩnh, “Tớ vẫn nhớ từng là con hổ giấy nhé. Để tớ chống mắt lên xem cho ngượng ngùng thế nào!”
Từ Văn Tĩnh né:
“Chắc chắn !”
Lâm Hiểu Thuần khâm phục tính cách dám yêu dám hận của Từ Văn Tĩnh. Nếu Từ Văn Tĩnh thể mang hạnh phúc cho Thẩm Chí An, đó đương nhiên là chuyện gì bằng.
Từ Văn Tĩnh khắc ghi hình bóng Thẩm Chí An lòng. Ngày hôm , khi cả nhóm thực hiện kế hoạch theo dõi Triệu Đình Cương, cô vẫn tranh thủ hỏi thêm Lâm Hiểu Thuần về .
Lâm Hiểu Thuần cũng nhiều chuyện cụ thể về Thẩm Chí An, chỉ đành khuyên Từ Văn Tĩnh đợi khai giảng tự tìm hiểu.
Điều đó càng khiến Từ Văn Tĩnh ngày đêm mong ngóng đến ngày khai giảng.
Trịnh Ngọc Quyên đẩy nhẹ tay Lâm Hiểu Thuần:
“Hiểu Thuần, xem Triệu Đình Cương ?”
Lâm Hiểu Thuần nheo mắt , đúng là Triệu Đình Cương .
Triệu Đình Cương mặt dày gọi Vu Đan Đan:
“Đan Đan, cuối cùng em cũng chịu .”
Vu Đan Đan lúng túng :
“Đình Cương, trời nóng thế đừng tới nữa. Với ba thấy sẽ vui , cũng nghỉ hè ba ở nhà nhiều mà.”
Triệu Đình Cương vẻ cảm động:
“Đan Đan, đến giờ phút em vẫn còn nghĩ cho , cảm động quá. Không , sợ nóng, chỉ sợ thấy em thì lòng hoảng loạn thôi.”
“Oẹ~” Từ Văn Tĩnh bộ buồn nôn, hạ giọng , “Tên vấn đề về não , hiểu tiếng .”
“Suỵt!” Trịnh Ngọc Quyên sợ thấy, vội bịt miệng Từ Văn Tĩnh .
Lâm Hiểu Thuần híp mắt, Triệu Đình Cương vội vàng thể hiện như , đúng là tật giật .
Cô chỉ hy vọng Vu Đan Đan sẽ hỏng chuyện phút chót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-255.html.]
Từ khi mấy chị em Lâm Hiểu Thuần phân tích, Vu Đan Đan suy nghĩ kỹ. Thứ mà cô thích chẳng cũng chỉ là vẻ bề ngoài của Triệu Đình Cương .
Mà vẻ ngoài thì thể ăn .
Từ lúc quen đến giờ, là cô “mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh”, Triệu Đình Cương còn cho cô một vẻ mặt tươi tử tế.
Nhiệt tình nhiều đến mấy cũng lúc cạn kiệt, giống như mỡ thừa giảm mất .
Hôm đó thuận miệng vẫn còn thích Triệu Đình Cương, chẳng qua chỉ là thích vẻ bề ngoài của mà thôi.
Giờ , cô thấy ghét một cách vô cớ.
Vu Đan Đan nhíu mày:
“Tùy , sợ đen da, nhà đây.”
Triệu Đình Cương trong lòng tức giận, nhưng miệng vẫn ngọt như bôi mật:
“Khoan , thấy… lông mày của em…?”
Vu Đan Đan sờ lên lông mày :
“Sao thế, vấn đề gì ?”
Dáng mày tự nhiên, mà.
Triệu Đình Cương :
“Đừng căng thẳng, ý là nó .”
“Ồ.” Vu Đan Đan nhếch mép, “Không chuyện gì nữa thì đây.”
Triệu Đình Cương vẻ lưu luyến, đợi Vu Đan Đan sân mới với theo một câu:
“Anh sẽ còn ! A!”
Vu Đan Đan đầu , hoảng hốt lấy tay che miệng kêu lên một tiếng:
“Mẹ.”
Lâm Hiểu Thuần, Trịnh Ngọc Quyên và Từ Văn Tĩnh cũng đồng loạt ló đầu xem. Chỉ thấy tai của Triệu Đình Cương đang của Vu Đan Đan xách lên, bà còn thương tiếc mà vặn một vòng.
“Thằng ranh con, dám lởn vởn cửa nhà tao tán tỉnh con gái tao, mày ngứa đòn !”
Lâm Hiểu Thuần thấy bóng dáng và giọng chút quen tai, kỹ , đó chẳng là cô ba Lâm Huệ Na của !
Trong ký ức của nguyên chủ, cô chú ý nhiều đến tình trạng hôn nhân của cô ba.
Vu Đan Đan từng ba cô bé tính cách hợp, ở nhà còn lạnh nhạt hơn cả ngoài.
Xem , Vu Đan Đan chính là em họ của .