Cái tên Tô Tuyết Hàm chút quen tai, nhưng cô lục tìm trong trí nhớ cũng thể nhớ từng qua nhân vật trong nguyên tác.
Tô Tuyết Hàm lấy chìa khóa , vui vẻ : “Đi nào, tớ dẫn lấy xe. “
“Được. “
Chừng nào xác định Tô Tuyết Hàm là bạn thù, Lâm Hiểu Thuần sẽ vội vàng đưa kết luận. Dù đây cũng là khuôn viên trường học, bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo, cô tin rằng Tô Tuyết Hàm dám giở trò gì mờ ám. Mà cho dù cô giở trò thật, cô cũng chẳng sợ.
Cô theo Tô Tuyết Hàm đến tận nhà xe, thấy cô dắt một chiếc xe đạp trông còn khá mới.
“Cậu xe ? “
Lâm Hiểu Thuần lắc đầu: “Tớ . “
“Vậy , để tớ đèo . “ Ánh mắt Tô Tuyết Hàm khẽ lóe lên một tia sáng khó dò, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ vô cùng hào phóng.
Lâm Hiểu Thuần thầm nghĩ, thái độ thiện một cách khó hiểu luôn khiến cô một cảm giác là lạ, khó diễn tả thành lời. Cô quyết định sẽ tương kế tựu kế. Đôi khi mạnh dạn bước tới một bước mới phía là cạm bẫy .
Tất nhiên, cô cũng ngốc đến mức để Tô Tuyết Hàm đèo đến bệnh viện. Thay đó, cô chỉ dạo một vòng quanh trường. Ngôi trường rộng quá, cô còn dịp từ đầu đến cuối để ngắm nghía phong cảnh nơi đây.
Tô Tuyết Hàm sững , dường như bất ngờ khi cô hề ý định khỏi cổng trường. cô vẫn nhanh chóng trèo lên xe, bảo cô lên .
Vừa đạp xe, cô như vô tình như cố ý hỏi: “Lâm Hiểu Thuần , trông chẳng giống từ quê lên chút nào ? “
Lâm Hiểu Thuần vịn chặt yên : “Người ở quê thì dấu hiệu nhận đặc biệt gì ? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-277.html.]
Tô Tuyết Hàm gượng: “Cũng hẳn, chỉ là tớ thấy thiết. Nhiều tớ bắt chuyện nhưng nào cũng thấy vội vội vàng vàng. “
Lâm Hiểu Thuần im lặng. Đây là màn bắt chuyện gượng gạo trong truyền thuyết ?
Chỉ Tô Tuyết Hàm, với giọng hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của , tiếp: “Chúng bạn của ? “
Lâm Hiểu Thuần đoán ý đồ thật sự của Tô Tuyết Hàm, cũng thể thấy biểu cảm của cô lúc . qua giọng vài phần chân thành tha thiết kết bạn, cô đành tiếp tục thuận nước đẩy thuyền: “Được thôi. “
Tô Tuyết Hàm quả thật đèo cô một vòng khắp các ngóc ngách trong trường, cũng hành động gì bất thường. Những ngày tiếp theo, cô cũng tự nhiên mà đối xử với cô như một bạn thiết. Điều thật sự ngoài dự đoán của Lâm Hiểu Thuần.
Kế hoạch đến thăm Thẩm Việt đành tạm gác . Cô thể vì gặp mà bất chấp tất cả, một ngoài . Bắc thị là một thành phố xa lạ, hơn nữa cô cũng mù đường y như nguyên chủ. Lỡ như gặp Thẩm Việt mà lạc mất chính thì đúng là chẳng bằng mất. Cánh tay của Thẩm Việt một tuần nữa là thể xuất viện , gặp , chẳng chờ đến bao giờ.
Buổi tối, Trịnh Ngọc Quyên và Từ Văn Tĩnh kéo Lâm Hiểu Thuần và Vu Đan Đan cùng sân bóng rổ. Trên sân, những trai với mồ hôi ướt đẫm, hăng say chơi bóng, căng tràn nhiệt huyết của tuổi thanh xuân.
Lâm Hiểu Thuần cũng tạm thời quên nỗi phiền muộn vì tuần thể gặp Thẩm Việt. Cô vẫn đoán mục đích của Tô Tuyết Hàm, luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi cô định ngoài.
Từ Văn Tĩnh nhân lúc Trịnh Ngọc Quyên và Vu Đan Đan đang mải mê xem bóng, lén kéo Lâm Hiểu Thuần một góc hỏi nhỏ: “Hiểu Thuần, Thẩm Chí An ? “
Lâm Hiểu Thuần mỉm : “Vội gì chứ, cũng cho thời gian để tiếp nhận chứ, gì chuyện nhanh như . Anh bảo sẽ suy nghĩ, lát nữa sẽ trả lời tớ. “
Mặt Từ Văn Tĩnh ửng đỏ: “Tớ vội... Anh từ chối thẳng, tức là tớ vẫn còn cơ hội, ? “
“Cái thì tớ dám đảm bảo , lòng là thứ khó đoán nhất mà. “ Lâm Hiểu Thuần sợ cô bạn ngốc mừng hụt, nên vội để cô chuẩn tâm lý.
Từ Văn Tĩnh gật đầu: “Tớ hiểu mà. Tớ cũng vẫn luôn thích là . “