Lâm Hiểu Thuần chẳng hiểu đầu đuôi  . Những  đàn ông cô quen  cũng chỉ  hạn, ai mà  tướng mạo hung thần ác sát đến mức dọa cho Tô Tuyết Hàm hoảng hốt như  chứ?
Cô thu dọn qua loa    ngoài. Từ xa, cô  thấy một bóng  quen thuộc.
Cô vội vàng chạy tới, thở hổn hển hỏi:  “Cậu,    đến đây? Không    tháng  con mới về ? “
Tần Kiến Thiết  ha hả:  “Con bé ,  đến thăm con   ? Với , lâu lắm   gặp, bọn trẻ cũng nhớ con lắm đấy. “
Vừa dứt lời, hai cái đầu nhỏ lấp ló  lưng .
 “Mẹ ơi. “
 “Mẹ ơi. “"
 “"Mạn Mạn, Tiểu Siêu! “
Lâm Hiểu Thuần mừng rỡ reo lên, ôm chầm hai cục cưng  lòng. Hơn hai tháng  gặp, hai đứa nhóc  cao hơn một chút, trông cũng mũm mĩm hơn hẳn. Xem    chăm sóc chúng  , còn tận tâm hơn cả    của chúng nữa.
Lâm Hiểu Thuần dắt  và hai đứa nhỏ  ký túc xá. Căn phòng quả thật  chật chội.
Mối quan hệ của cô với các bạn cùng phòng khác tuy   thiết bằng Tô Tuyết Hàm, nhưng cũng khá hòa hợp.
 “Hiểu Thuần,  nhà  đến thăm ? “
 “Hai đứa bé  đáng yêu quá , là em trai em gái  ? “
 “Bé con ơi, cháu tên là gì thế? “
Thẩm Mạn Mạn tỏ  dạn dĩ, gặp ai cũng nở một nụ  nhẹ nhàng,  thiện. Trái , Thẩm Tử Siêu   vẻ ngoài lạnh lùng, gương mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng nghiêm nghị.
Lâm Hiểu Thuần xoa đầu hai đứa con, dịu dàng :  “Đây là con trai và con gái của tớ. “
Tô Tuyết Hàm vốn đang e dè  xa,   đó là con của Lâm Hiểu Thuần liền lập tức sáp  gần.
 “Hiểu Thuần, chúng thật sự là con của  ? “
Lâm Hiểu Thuần mỉm , đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết:  “ . Mạn Mạn, Tiểu Siêu, mau chào dì  con. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-284.html.]
Thẩm Tử Siêu ngoan ngoãn:  “Chào dì ạ. “
Thẩm Mạn Mạn lém lỉnh hơn:  “Dì ơi, dì xinh  quá ạ. “
Đây là  đầu tiên Tô Tuyết Hàm  tiếp xúc gần với những đứa trẻ đáng yêu thế , cô cảm thấy vô cùng thích thú.  khi ánh mắt cô chạm  Tần Kiến Thiết với gương mặt đen sạm, trông như hung thần ác sát, cô  sợ hãi lùi  xa hơn một chút.
Lâm Hiểu Thuần thấy  liền nhanh chóng giới thiệu:  “Tuyết Hàm, đây là  của tớ. “
Tô Tuyết Hàm chỉ  “ “ một tiếng  len lén  nhỏ với Lâm Hiểu Thuần:  “Hiểu Thuần,  của  trông dữ quá! “
Lâm Hiểu Thuần ngạc nhiên   . Dù da   ngăm đen,  mặt   một vết sẹo do lưỡi lê để , nhưng trông  hiền khô chứ  dữ dằn chút nào . Cô nghiêm túc đáp:  “Đâu  dữ, một   hiền lành như  khó tìm   thứ hai đó. “
Tần Kiến Thiết cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì,   tại  cô bạn của cháu gái    ông như thấy ma . Hôm nay để đến trường, ông  cố tình cạo râu, sửa sang tóc tai cho gọn gàng  mà.
Tô Tuyết Hàm bặm môi:  “Tớ  ngoài  nhé, các  cứ  chuyện tự nhiên. “
Nói , cô vội vã chạy thẳng  ngoài để hít thở  khí trong lành,  dám ngoảnh đầu . Lâm Hiểu Thuần  trong lòng Tô Tuyết Hàm vẫn còn khúc mắc,  thể một sớm một chiều mà gỡ bỏ  nên cũng  giữ cô . Vốn dĩ cô chỉ  cho  và các con xem môi trường học tập của  để   ở nhà yên tâm, chứ  hề  ý  khó Tô Tuyết Hàm.
Tần Kiến Thiết nhíu mày hỏi:  “Bạn học của cháu   thế? Cứ như  đắc tội gì với nó ? “
Lâm Hiểu Thuần vội vàng xoa dịu:  “Không   . Chắc là bạn  thấy trong    khỏe thôi ạ. “
Tần Kiến Thiết đăm chiêu:  “Vậy . “
Vì là ký túc xá nữ nên họ cũng  ở  lâu. Lâm Hiểu Thuần dẫn Tần Kiến Thiết và hai đứa nhóc  dạo một vòng quanh sân trường. Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu lập tức biến thành hai “cỗ máy hỏi” di động, chốc chốc  chỉ trỏ, tíu tít hỏi cái  là gì, cái  là gì. Dường như  thứ xa lạ đều khơi dậy trí tò mò vô hạn của chúng.
Lâm Hiểu Thuần  hề thấy phiền, kiên nhẫn giải thích cho các con hết   đến  khác. Cô chỉ ước gì  thể lúc nào cũng mang hai cục bột nhỏ  theo bên .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Tiếc là thực tế  cho phép. Sau khi cả nhà cùng  ăn một bữa cơm sum họp đơn giản tại trường, Tần Kiến Thiết liền đưa hai đứa trẻ về.
Tuy nhiên,   Tiểu Ngô  mang đến cho cô một tin vui: nguồn nguyên liệu mà cô cần   manh mối. Muốn  ăn lớn thì  thể chỉ dựa  nguồn dược liệu ít ỏi của  “Trung Y Quán “ , quá phi thực tế.
Mọi thứ dường như đang  đúng hướng mà cô mong đợi.
Việc học hành cô cũng  hề chểnh mảng. Vị giáo sư dạy họ  thú vị, ông luôn kết hợp giữa lý thuyết và thực hành.
Hôm nay, trong giờ học y học cổ truyền, giáo sư Mã cho  khiêng một bệnh nhân mặt mày xám như tro đất  lớp. Sau đó, ông gõ gõ lên bảng đen:  “Cả lớp hãy xem, vị bệnh nhân  mắc chứng bệnh gì? “
Các sinh viên lập tức xúm ,  lượt tiến hành vọng, văn, vấn, thiết (, , hỏi, bắt mạch) cho  bệnh.