Thẩm Chí An thấy Lâm Hiểu Thuần vẫn yên tại chỗ, bèn hạ giọng hỏi: “Hiểu Thuần, qua xem? “
Tô Tuyết Hàm cũng tò mò: “ đó Hiểu Thuần. Tớ bắt mạch , mạch của mạnh mẽ, nhưng sắc mặt thì như đang bệnh nặng lắm. Bệnh nhân thì hôn mê, hỏi gì. Rốt cuộc là bệnh gì mà kỳ lạ ? “
Lúc , Thẩm Chí An điều chỉnh tâm lý của , còn dồn hết sự chú ý lên Lâm Hiểu Thuần nữa. Từ Văn Tĩnh đang dần dần bước trái tim , một điều mà ngay cả chính cũng nhận . Tuy nhiên, đối với việc học, thái độ của vẫn vô cùng nghiêm túc và đúng đắn, hề chút suy nghĩ vẩn vơ nào. Nếu như đây học y vì Lâm Hiểu Thuần, thì bây giờ, học y đơn thuần vì đam mê y học.
Gần đây, cái của Tô Tuyết Hàm đối với Thẩm Chí An cũng đổi, cô còn giữ thái độ thù địch rõ ràng như nữa. Cô cũng nghiêm túc với việc học, đặc biệt hứng thú với các loại độc trùng, độc thảo.
Lâm Hiểu Thuần liếc hai bạn đang chăm chú của , nhỏ giọng : “Các nghĩ giáo sư Mã đang cố tình thử chúng ? “
Thẩm Chí An: “... “
Tô Tuyết Hàm: “... “
Trong khi đó, những sinh viên khác sôi nổi đưa kết quả chẩn đoán của .
“ cho rằng đây là chứng can khí uất kết. “
“Có tạng phủ vấn đề ? “
“Thiếu m.á.u não do tim? “
“Mạch phù, đại mà khẩn, tỳ mất chí khí thu về , ổ bệnh ở tỳ tạng. “
“Là thận chăng, hình như cũng đúng lắm. “
“... “
Giáo sư Mã đẩy gọng kính, bình thản : “Xem nữa. “
Mọi vây quanh bệnh nhân bắt mạch thêm một vòng. Lạ , những phát biểu lúc nãy giờ đưa những kết luận trái ngược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-285.html.]
Ánh mắt giáo sư Mã xuyên qua đám đông, dừng Lâm Hiểu Thuần, Thẩm Chí An và Tô Tuyết Hàm. Ông vẫy tay gọi: “Ba em đây. “
Thẩm Chí An và Tô Tuyết Hàm theo Lâm Hiểu Thuần bước lên, cung kính sang một bên.
Giáo sư Mã nheo mắt hỏi: “Tại ba em bắt mạch? “
Tô Tuyết Hàm giơ tay: “Thưa giáo sư, em bắt mạch ạ, chỉ là đưa nhận định của . “
Giáo sư Mã gật đầu: “Vậy theo em, vị bệnh nhân mắc bệnh gì? “
Tô Tuyết Hàm suy nghĩ một lát: “Thưa giáo sư, thứ cho em học nghệ tinh, ca em thật sự . “
Giáo sư Mã gật đầu, sang hỏi Thẩm Chí An: “Còn em, em xem, đây là bệnh gì? “
Thẩm Chí An bắt mạch từ , nhưng để chắc chắn, cúi xuống xem mạch một nữa, do dự đáp: “Thưa giáo sư, em thấy... bệnh. “
Lời dứt, cả lớp học lập tức xôn xao.
“Đùa gì ? Sắc mặt như thế , chữa trị kịp thời sẽ lỡ mất bệnh tình mất. “
“Rõ ràng là thiếu m.á.u não do tim mà. “
“Tỳ tạng chắc chắn vấn đề, thể là bệnh ? “
“Anh bệnh, là bệnh thì đúng hơn? “
“Có giáo sư ở đây, đừng bừa! “
“Không thì là , giống cô bạn thành thật thừa nhận thì c.h.ế.t ai ! “
“... “