Các sinh viên càng  càng kích động, họ  xem xét nửa ngày trời,    thể  bệnh !
Giáo sư Mã  hắng giọng:  “Yên lặng nào, cả lớp trật tự. “
Thấy giáo sư lên tiếng,   mới chịu im lặng.
Giáo sư Mã lặp  câu hỏi với Thẩm Chí An:  “Ta cho em thêm một cơ hội, em qua đó xem xét cho kỹ  . “"
“Thẩm Chí An nghiêm túc vạch mí mắt bệnh nhân lên kiểm tra,  đó cẩn thận bắt mạch.
Một lát ,    đến kết luận:  “Thưa giáo sư, em vẫn cho rằng    hề  bệnh. “
Lời   thốt , các sinh viên khác   dịp xì xào bàn tán, hầu hết đều tỏ vẻ nghi ngờ kết quả chẩn bệnh của Thẩm Chí An. Tiếng ồn trong lớp bất giác lớn dần lên.
Giáo sư Mã đưa hai tay xuống,  hiệu cho cả lớp im lặng.
Ông  sang hỏi Thẩm Chí An:  “Được,  em thử  cho   xem, nếu     bệnh, tại   hôn mê bất tỉnh? “
Thẩm Chí An nhíu chặt mày, lúng túng đáp:  “Cái ... Thưa giáo sư, cái  thì em chịu. “
 “Bởi vì   đang giả vờ. “
Giáo sư Mã đẩy gọng kính, theo tiếng   về phía Lâm Hiểu Thuần.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên  Lâm Hiểu Thuần, khiến cô trông như đang khoác   một tấm lụa vàng óng ả.
Bên  vang lên những tràng  giòn giã.
 “Ha ha,   buồn  thật. Giỏi thì  giả vờ ngất cho chúng  xem thử ? “
 “ đấy, ha ha ha! Bao nhiêu  chúng  ở đây   mù  mà  nhận  là giả  thật, chỉ   là tinh tướng. “
 “ còn  thấy ai  kỹ năng diễn xuất đỉnh cao như  đấy,  là  biểu diễn cho chúng  mở mang tầm mắt ? Ha ha ha! “
Những tiếng  nhạo chế giễu vang lên  ngớt, lấp đầy cả phòng học. Giáo sư Mã dường như  hề để tâm,  bộ sự chú ý của ông   hút  dáng vẻ bình tĩnh đến lạ thường của Lâm Hiểu Thuần.
Lâm Hiểu Thuần vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cất giọng lạnh lùng:  “Cười đủ ? Nếu đủ  thì mời một  lên đây,  sẽ cho trải nghiệm cảm giác 'giả bệnh' y hệt như . “
Giọng  của cô  trong và êm, tuy  lớn nhưng   sức xuyên thấu lạ kỳ.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Tiếng  trong lớp dần dần tắt ngấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-286.html.]
Cô  tiếp:  “Ai  thử nào?  sẽ cho các vị một suất trải nghiệm miễn phí. “
Cả lớp ngơ ngác  ,  hiểu cô định giở trò gì. Phần lớn đều  tin cô  bản lĩnh đó.
Thấy Giáo sư Mã vẫn im lặng, Lâm Hiểu Thuần liền đưa ngón tay chỉ một vòng quanh lớp:  “Anh. , chính là  đấy. Vừa    to nhất, chắc là sẵn lòng trải nghiệm lắm nhỉ. “
Nam sinh viên  điểm mặt tên là Chu Ngũ,  bốn mươi bảy tuổi, gần như là  lớn tuổi nhất lớp. Bình thường ông  cũng  uy tín nhất định,   nền tảng y học từ . Giờ  chỉ đích danh, vì giữ thể diện, ông  vênh váo đáp:  “Trải nghiệm thì trải nghiệm,  cũng  xem cô   trò trống gì. “
Lâm Hiểu Thuần nhếch môi , thò tay  túi,  như  lệ rút  một cây kim bạc.
Trong lúc Chu Ngũ còn đang  khẩy đầy vẻ khinh thường, cô   tay nhanh như chớp, châm thẳng  huyệt đạo  định.
Chu Ngũ còn  kịp cảm thấy đau thì  mắt  tối sầm, cả  ngã ngửa  .
 “Chu Ngũ! “
 “Anh Chu Ngũ! “
Những   cạnh vội vàng đỡ lấy, nhờ  mà gáy của Chu Ngũ mới  đập thẳng xuống sàn.
 “Cô   gì  Chu Ngũ? “
 “Sao cô dám  tay đả thương  giữa ban ngày ban mặt thế ? “
Lâm Hiểu Thuần vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, lạnh lùng đáp:  “Vội gì chứ, đây mới là bước đầu tiên thôi. Tiếp theo... “
Nói , cô bôi thứ gì đó lên mặt Chu Ngũ. Quả nhiên, sắc mặt và biểu hiện của ông  lập tức trở nên y hệt  bệnh đang hôn mê lúc nãy.
Cả lớp trố mắt kinh ngạc.
Giáo sư Mã đẩy gọng kính, mỉm .
 “Ha ha ha, cuối cùng cũng để  tìm  em . “
Cả lớp ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Lâm Hiểu Thuần thì chỉ  cạn lời.
Giáo sư Mã vỗ vỗ  má Chu Ngũ nhưng ông   tỉnh. Trong khi đó,  bệnh  “chính chủ “ do ông sắp đặt chỉ cần vỗ nhẹ  gáy hai cái là tỉnh  ngay. Ông thử dùng cách tương tự với Chu Ngũ nhưng cũng chẳng  phản ứng. Bấm huyệt nhân trung cũng vô hiệu. Thử thêm vài phương pháp khác nữa, kết quả vẫn như cũ.
Chuyện ...
Nụ  của Giáo sư Mã cứng đờ  mặt, miệng há hốc kinh ngạc.