Tô Tuyết Hàm đánh giá một lượt từ xuống , : “Lâm Hiểu Thuần là gặp là gặp . Mời đừng lấy bất cứ lý do cái cớ nào để tiếp cận . Nếu thì... “
Thẩm Việt nhíu mày: “Nếu thì ? gặp vợ mà cũng cô đồng ý ? “
“Khoan , cái gì? “ Tô Tuyết Hàm giơ tay chặn , “Anh cần chút liêm sỉ nào ? Người khác theo đuổi Hiểu Thuần ít nhất còn giữ ý tứ, thể mặt dày vô sỉ nhận vơ là vợ ? “
Sắc mặt Thẩm Việt sa sầm: “Còn khác theo đuổi cô ? “
Tô Tuyết Hàm hừ lạnh: “Thì nào? Chỉ cho phép theo đuổi, cho khác theo đuổi ? Anh tưởng là ai mà đòi đặc quyền chứ. “
Trong đầu Thẩm Việt lúc chỉ hình ảnh những kẻ khác đang theo đuổi Lâm Hiểu Thuần. Vợ ưu tú quá cũng là một nỗi phiền.
Tô Tuyết Hàm thấy gì, mất kiên nhẫn xua tay: “Đi mau , đừng ôm bất cứ ảo tưởng nào nữa, Lâm Hiểu Thuần là hoa chủ , đừng lãng phí tuổi xuân những chuyện vô ích. “
Thẩm Việt nheo mắt: “Cô là gì của Lâm Hiểu Thuần? “
Tô Tuyết Hàm liếc một cái: “Sao nào, theo đuổi Hiểu Thuần nên định áp dụng chiến thuật đường vòng ? Đừng mơ. chính là phát ngôn của Lâm Hiểu Thuần, ở đây, đám đàn ông các đừng hòng ai bén mảng tới gần . “
Thẩm Việt bật : “Cô lắm. “
Tô Tuyết Hàm ngẩn . Gã bệnh ? Mình đến nước mà còn , thật quá kỳ quặc.
Cô bèn cao giọng: “Đừng nịnh nọt , vô dụng thôi. Mau chóng tránh xa Lâm Hiểu Thuần , kết quả . Nói thật với mấy các là chồng, con mà các tin . Coi chồng c.h.ế.t chắc, đúng là một đám não. “
Thẩm Việt cau mày: “Những đó đều vô sỉ như ? “
Tô Tuyết Hàm liếc xéo : “Anh thì gì khác họ, chẳng cũng vô sỉ như ? nhiều như mà vẫn còn đây, định ép dùng tuyệt chiêu đúng ? “
“Ồ? “ Thẩm Việt cô gái tự xưng là “ phát ngôn “ tuyệt chiêu gì để đối phó với những kẻ theo đuổi Lâm Hiểu Thuần, nhưng . Anh xem đám ong bướm giới hạn đến . Dám tơ tưởng đến phụ nữ của , đúng là một lũ rảnh rỗi sinh nông nổi.
Anh lạnh mặt : “Được thôi. Có bản lĩnh thì cô nghĩ cách đuổi , bản lĩnh thì bây giờ gọi Lâm Hiểu Thuần xuống gặp . “"
“Tô Tuyết Hàm cũng dạng , cô liếc ngang liếc dọc, xách phắt nửa xô nước gần đó lên, “Ào “ một tiếng, hất thẳng về phía Thẩm Việt.
Thẩm Việt sớm đề phòng, nhanh như cắt lách , nhẹ nhàng né .
Tô Tuyết Hàm chống nạnh, bĩu môi: “Được lắm, cũng nhanh chân thật đấy! Có giỏi thì biến cho xa, đừng bao giờ vác mặt tới đây nữa! “
Thẩm Việt trầm giọng đáp: “Cô gọi Lâm Hiểu Thuần đây, là Thẩm Việt, chồng của cô . “
Thẩm Việt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-289.html.]
Cái tên quen quen.
Hình như cô từng Lâm Hiểu Thuần nhắc đến , nhưng chắc đây là kẻ ranh mãnh nhất trong đám theo đuổi Hiểu Thuần, đến cái cớ mà cũng nghĩ .
Nghĩ , cô vớ lấy cây chổi to gần đó, vung về phía Thẩm Việt. Anh giật phắt lấy cây chổi, lạnh lùng : “Nếu nể tình cô hết lòng che chở cho cô , đá cô sang một bên . Cô cứ với Lâm Hiểu Thuần là Thẩm Việt tới, cô nhất định sẽ . “
Hết nổi!
Anh đủ rõ ràng mà cô bạn vẫn hiểu thế?
Hừ!
Tô Tuyết Hàm lườm một cái sắc lẹm mới xoay tìm Lâm Hiểu Thuần.
Lâm Hiểu Thuần đang vùi trong chăn, cố ngủ nướng nốt một đêm mệt mỏi thì dựng dậy.
“Khoan , gì cơ? “
Tô Tuyết Hàm lặp một nữa: “Cái gã theo đuổi ngoài cao tay lắm, dám giả mạo Thẩm Việt, chồng của kìa. “
Lâm Hiểu Thuần bật tung chăn, bật dậy.
“Tớ xem . “
Nói , cô còn kịp chải mái tóc rối, xỏ vội đôi giày tất tả chạy ngoài.
Tô Tuyết Hàm thầm nghĩ, lẽ là chồng cô thật ?
Không , xem mới .
Và đúng là thật.
Chỉ thấy Lâm Hiểu Thuần chạy tới, thở hổn hển hỏi: “Sao đến đây? “
Thẩm Việt nhíu mày: “Anh mà đến, sắp cuỗm mất vợ . “
“Anh bậy gì thế. “ Lâm Hiểu Thuần trách yêu, “Cánh tay đỡ , để em xem nào. “
Cô vén tay áo lên, vết sẹo vẫn còn đó nhưng cử động khá linh hoạt.
“Cũng . À đúng , lát nữa em đưa một lọ thuốc trị sẹo, nhớ bôi mỗi ngày nhé. “