Hai đứa trẻ gầy gò hơn bạn bè cùng trang lứa,  từng  b.ú một giọt sữa  nào. Người  cũ  sinh xong  nổi cáu, hờn dỗi, khiến sữa cứ thế tiêu  mất. Cũng may Thẩm Việt mặt dày chạy sang nhà bạn bè xin sữa dê về mới nuôi hai đứa khôn lớn .
Gò má hai đứa trẻ  khô ráp vì gió lạnh, ửng lên một màu đỏ   tự nhiên cho lắm.
Thẩm Mạn Mạn ngủ chẳng  bao lâu thì tỉnh giấc,    nhớ gì về chuyện   tè dầm.
Thẩm Tử Siêu vốn ngủ nông,  tiếng động cũng tỉnh theo.
Lâm Hiểu Thuần giúp hai đứa rửa mặt,  đó lấy hũ kem dưỡng ẩm đặc chế của tiệm thuốc nhà  thoa lên đôi má nhỏ của chúng.
Hũ kem tỏa  một mùi hương thanh nhẹ mà Thẩm Mạn Mạn cực kỳ yêu thích.
Cô bé hào hứng hỏi: “Mẹ ơi, đây là gì thế ạ? Mùi giống hệt   , thơm quá !”
Lâm Hiểu Thuần mỉm  đáp: “Đây là bí quyết để Mạn Mạn của chúng  trở nên  trắng  mịn giống  đó.”
Thẩm Mạn Mạn  hiểu lơ mơ, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết.
Thẩm Tử Siêu cũng đưa tay  lên ngửi ngửi, càng ngửi càng thấy thơm.
Một lát , Thẩm Việt cầm hai gói giấy  tay  trở .
Thẩm Mạn Mạn lập tức chạy tới như  khoe của quý: “Ba ơi ba ơi, ba ngửi xem  thơm  .”
Một mùi hương trong trẻo xộc  mũi, Thẩm Việt gật đầu: “Ừm, thơm thật.”
Chẳng đợi Thẩm Việt hỏi, Thẩm Mạn Mạn  tự khoe: “Mẹ bôi đồ thơm cho con đó,  còn  con sẽ trắng và mịn như .”
Mặt Thẩm Việt “bừng” lên, đỏ lựng. Bốn chữ “ trắng   mịn” vang lên trong đầu khiến  bất giác nhớ về đêm ái ân cuồng nhiệt . Anh nhớ đêm đó, da cô quả thật  mịn màng. Mà hình như bây giờ, cô trông còn trắng hơn cả  đây.
Lâm Hiểu Thuần  gói giấy trong tay , khó hiểu hỏi: “Đây là gì ?”
Thẩm Việt mở gói giấy , đưa cho cô một chiếc bánh màn thầu bột mì trắng, chiếc còn  thì bẻ  đôi chia cho hai đứa nhỏ.
Lâm Hiểu Thuần lẩm bẩm: “Chỉ ăn thế  thôi ?”
Thẩm Việt mặt  cảm xúc, đáp: “Không thì ? Hay  về nhà lấy thêm củ cải muối cho cô gặm nhé?”
Khóe miệng Lâm Hiểu Thuần giật giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-29.html.]
Không cần nghĩ cũng , cái bánh ngô còn  chắc chắn là  để dành cho .
Thẩm Mạn Mạn cầm bánh màn thầu, vui vẻ  mặt: “Oa, lâu lắm  con   ăn bánh màn thầu trắng, thơm quá .”
Thẩm Tử Siêu thì cầm chiếc bánh đưa đến bên miệng Thẩm Việt: “Ba, ba ăn một miếng .”
Thẩm Mạn Mạn đang định cắn bánh, thấy  trai   cũng bắt chước đưa bánh của  qua: “Ba ơi, ăn của con .”
Thẩm Việt mà đẩy tay các con : “Các con ăn , ăn nhiều  mới mau lớn .”
Hốc mắt Lâm Hiểu Thuần cay cay. Đây chính là tình tiết mà khi  truyện cô  xem  xem  nhiều . Nhà họ Thẩm tuy nghèo, Vương Quế Hoa tuy chua ngoa, nhưng Thẩm Việt  dạy dỗ hai đứa con  .
Nếu   do   cũ  tự gây chuyện, một gia đình êm ấm   đến nỗi tan đàn xẻ nghé, kết cục bi thảm.
Thẩm Việt thấy Lâm Hiểu Thuần cầm bánh màn thầu ngây , bèn trầm giọng : “Cô mà chê thì để dành bữa  cho con ăn.”
Lâm Hiểu Thuần nhướng mày: “Mắt nào của  thấy  chê? Cái  cho .”
Nói , cô đưa chiếc bánh màn thầu trắng cho Thẩm Việt, còn  thì giật lấy cái bánh ngô của .
Thẩm Việt: “...”
Lâm Hiểu Thuần cắn một miếng  hùng hồn tuyên bố: “ thích ăn bánh ngô, ai cho phép  giành của !”
Thẩm Việt ngơ ngác, phong cách   gì đó  đúng lắm. Không  cô  cứ ăn bánh ngô là sẽ nôn  ?
Thật  vị bánh ngô cũng  tệ,  lẽ do cô  quen ăn ngũ cốc tinh chế nên giờ thấy món  khá mới mẻ.
 cơ thể của  chủ cũ   phản ứng bản năng với bánh ngô, khiến cô cạn lời.
Ọe…
Thiếu chút nữa là nôn  thật, cô vội rót một cốc nước tu ừng ực cho trôi xuống.
Thẩm Việt vạch đen đầy đầu, quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Sao    thể nghĩ rằng cô  sẽ  đổi cơ chứ.
Nào ngờ, Lâm Hiểu Thuần   lôi từ   một lọ trông như tương ớt, khiến  ngẩn .
Anh  mấy chữ  nhãn chai “Lão Can Ma” – tương ớt giòn cay thơm lừng.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đây là thứ quái gì ?