Lâm Hiểu Thuần im lặng.
Thẩm Việt lôi từ trong túi một xấp tiền và tem phiếu, nhét tay Lâm Hiểu Thuần: “Mấy thứ em cầm lấy. “
Nhìn sơ qua cũng đến mấy chục đồng, còn tem phiếu gì thì cô rõ. Lâm Hiểu Thuần sững : “Anh... “
Thẩm Việt nắm lấy tay cô: “Nói nhiều cũng bằng một điều gì đó thiết thực cho em. “
Lâm Hiểu Thuần ngẩn , năng chút lộn xộn: “Em cho mượn ba mươi lăm đồng, tiền của trả đủ cả vốn lẫn lời . Cái giấy nợ… để em tìm trả cho . “
“Đừng. “ Thẩm Việt nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô: “Em cứ giữ lấy, cứ để nợ em mãi như , ? “
“Anh thế thì em gì mà , em vui lắm chứ. “ Lâm Hiểu Thuần hiểu Thẩm Việt nghĩ gì. Tiền trả vượt mức mà còn cần lấy giấy nợ, chẳng lẽ định để ở chỗ cô cho nó sinh lời ? Nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, giấy nợ thì mà sinh lời .
Khóe mắt Thẩm Việt ánh lên ý : “ , em ăn bánh hành ? Ở đây đủ nồi niêu xoong chảo cả , để cho em ăn. “
Lâm Hiểu Thuần vội vàng ngăn : “Đừng, đừng bánh hành. “
Trong đầu cô bỗng hiện lên câu “Số của do định, do trời “, bất giác rùng một cái. Ôi trời ơi, ám ảnh quá mất.
Thẩm Việt nghĩ một lát : “Vậy em ăn gì, cho em món đó. “
“Thật em ăn sủi cảo từ lâu . “ Lâm Hiểu Thuần cảm thấy sủi cảo luôn mang cảm giác gia đình ấm cúng.
Thẩm Việt xắn tay áo lên: “Được, sẽ sủi cảo. “
Hóa Thẩm Việt chuẩn từ , vốn cũng định sủi cảo nên chuẩn sẵn cả thịt và rau thì là . Chỉ là nếu Lâm Hiểu Thuần thích ăn bánh hành, sẵn sàng đổi món ngay lập tức.
Thế là Lâm Hiểu Thuần nhào bột, Thẩm Việt thái thịt, băm nhân. Lâm Hiểu Thuần cán vỏ bánh, Thẩm Việt gói sủi cảo. Thẩm Việt nhóm lửa, Lâm Hiểu Thuần luộc bánh. Hai phối hợp với vô cùng ăn ý.
Chẳng mấy chốc, một đĩa sủi cảo thơm lừng lò.
Món sủi cảo do hai cùng ăn cũng khá ngon, chỉ điều cảm giác như thiếu thiếu thứ gì đó.
“Thẩm Việt, hình như quên cho gia vị gì thì ? “
“Không thể nào, muối cho đủ, mặn nhạt; nước tương cũng cho ; thập tam hương cũng cho mà. “
“Thế còn dầu ăn? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-292.html.]
“Dầu ăn… Chết , quên cho dầu. “
“Anh thật là… “
“... “
“Thôi kệ, dầu ăn chắc cũng ngon. “
Lâm Hiểu Thuần pha một bát nước chấm, nhỏ thêm vài giọt dầu mè. Món sủi cảo dầu chấm với nước chấm bí truyền độc nhất vô nhị ngon đến bất ngờ. Thẩm Việt cũng cảm thấy ngon hơn sủi cảo bình thường nên bất giác ăn nhiều hơn.
Tục ngữ câu, no ấm nghĩ chuyện ái ân. Anh chỉ ba ngày nghỉ, nên ba ngày ở bên Lâm Hiểu Thuần nhiều hơn.
“Thuần Thuần, hôm nay đừng về trường nữa, ở đây đêm nay . “
Lâm Hiểu Thuần nhướng mày: “Anh ý đồ gì với em đấy chứ? “
“Anh mà suy nghĩ gì với em, thì xứng chồng em chứ? “ Thẩm Việt cảm thấy tư tưởng của cô vấn đề, nhất định uốn nắn . Vợ chồng đường đường chính chính, chẳng lẽ thể sinh hoạt như những cặp vợ chồng bình thường ?
Lâm Hiểu Thuần cho cứng họng. Lời quả thực thể phản bác, một khi chấp nhận thì việc chấp nhận con một cách thoải mái, cởi mở cũng là điều hợp tình hợp lý.
Cô ấp úng : “Thế… thế thì tắm rửa sạch sẽ một chút. “
Thẩm Việt ngẩn một giây mới phản ứng : “Được, đun nước ngay đây. “
Anh thậm chí còn chuẩn sẵn cả chậu tắm cho cô, cô ưa sạch sẽ nên thứ đều chuẩn theo thói quen của cô. Lâm Hiểu Thuần càng nghĩ càng thấy ngượng.
Cô chợt nhớ trong “ gian Y Quán “ tầng hai, chiếc máy tính của còn lưu mấy “bộ phim ngắn “, cô vội vàng trong ôm mặt. Học, học nữa, học mãi, đừng để đến thời khắc mấu chốt quá căng thẳng.
Mấy cái thứ quái quỷ gì thế ! Trực diện quá, xem .
Cô tìm kiếm, ngờ tìm cả phim Hồng Kông đời đầu. mà dề dà quá, xem mãi nửa ngày vẫn chủ đề chính. Với diễn xuất cũng giả quá, xem nổi.
Haizz! Chẳng xem gì cả. Mặt cô nóng ran lên.
“Thuần Thuần, em đang ngẩn nghĩ gì thế? “ Thẩm Việt sờ lên khuôn mặt đang đỏ bừng của Lâm Hiểu Thuần.
Lâm Hiểu Thuần giật hồn: “A? Anh tắm xong nhanh ? “
Thẩm Việt : “Yên tâm, tắm rửa sạch sẽ cả . “
Lâm Hiểu Thuần lắp bắp: “Ai… ai hỏi cái đó. “