“Vậy em    kỳ lưng giúp ? “ Thẩm Việt ân cần đến mức cô  cản cũng  .”
“Lâm Hiểu Thuần vội vàng từ chối: “Không…  cần .”
Chết tiệt,   hồi hộp thế  chứ? Biết rõ  khi tắm xong sẽ xảy  chuyện gì, trái tim cô cứ đập thình thịch   kiểm soát nổi.
Bình thường ở phòng tắm công cộng của trường, ngày nào cô chẳng tắm,  khi còn ngâm  trong bồn đến cả nửa tiếng.
“Thuần Thuần, em  ngủ quên trong đó đấy chứ?” Giọng Thẩm Việt lo lắng vọng  từ ngoài cửa.
Anh sợ cô mà  cảm lạnh thì phiền.
Lâm Hiểu Thuần lúc  mới lề mề bước  khỏi bồn tắm, tay chân  ngâm nước đến nhăn nheo cả .
“Thẩm Việt,   xả nước tắm .”
Thẩm Việt cũng  chần chừ,  nhanh chóng xả nước trong bồn . Chỉ loáng một cái  xong, nhưng lúc    thì Lâm Hiểu Thuần  mặc xong quần áo chỉnh tề.
Phải công nhận, mắt thẩm mỹ của Thẩm Việt  tồi, bộ quần áo  đặt mua cho cô  vặn như in.
Thẩm Việt nhíu mày: “Trời sắp tối , em còn mặc đồ nghiêm chỉnh thế   gì?”
Lâm Hiểu Thuần lườm  một cái: “Không mặc quần áo, chẳng lẽ   em ở truồng ?”
“Anh   ý đó.” Thẩm Việt vội giải thích.
Ở truồng  , dù  là bác sĩ thì cũng  thừa  cảm lạnh khổ sở thế nào.
 mà… lên giường thì vấn đề  sẽ  giải quyết ngay thôi.
Trong căn phòng   tivi, cũng chẳng  điện thoại,  khí giữa hai  bỗng trở nên ngượng ngùng, căng thẳng.
Lâm Hiểu Thuần bèn đề nghị: “Hay là… chúng  chơi oẳn tù tì nhé? Hoặc là   chuyện phiếm cũng .”
“Nói chuyện phiếm gì chứ, oẳn tù tì cái gì?” Thẩm Việt vòng tay qua eo cô, kéo sát cô  lòng, “Chúng  còn  chuyện quan trọng hơn cần .”
Lâm Hiểu Thuần chìm đắm trong nụ hôn bất ngờ của Thẩm Việt,  suy nghĩ trong đầu đều  cuốn  mất.
Bàn tay to thô ráp của Thẩm Việt bắt đầu chu du  cơ thể cô, ngay cả nụ hôn của  cũng trở nên tham lam,  còn ngoan ngoãn nữa, cứ thế tấn công từ  xuống .
Cô nhắm nghiền mắt, phó mặc cho  dẫn dắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-293.html.]
Hơi thở của cô bất giác trở nên dồn dập, một cảm giác khó tả khiến cô   kháng cự   mong chờ.
Giọng Thẩm Việt trầm khàn, ghé  tai cô thì thầm: “Thuần Thuần, …  ?”
Anh cầm lấy tay cô, từ từ đưa xuống thấp hơn, dừng  ở nơi nóng rực    nỉ non: “Cho nó một cơ hội   em?”
Lâm Hiểu Thuần  kịp thốt  lời từ chối thì đột nhiên cảm nhận  một dòng nóng ẩm đang trào .
Cô giật  đẩy mạnh  , ba chân bốn cẳng chạy thẳng  nhà vệ sinh.
“Thuần Thuần!”
Thẩm Việt ngơ ngác  hiểu chuyện gì đang xảy .
Vừa  chẳng  vẫn đang   ?
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trời ạ, nó khổ quá mà!
Tên  lên dây, cung  căng tràn mà  đứt giữa đường thế .
Anh thở hắt  một  não nề.
Lâm Hiểu Thuần lúc  còn tâm trí  mà để ý đến . Cô  nhà vệ sinh kiểm tra, quả nhiên là “bà dì”  ghé thăm.
 là  tính  bằng trời tính, cô  quên béng mất ngày tháng.
Cứ ngỡ  mấy hôm nữa mới tới, ai ngờ  đến sớm hơn dự kiến.
Chẳng lẽ là vì để chào mừng Thẩm Việt  !
Khoảng thời gian  cô  quen dùng băng nguyệt san của thời đại , nửa túi băng vệ sinh còn sót  ở phòng khám đông y   cô dùng hết trong những  khẩn cấp từ lâu.
Cô chỉnh  quần áo, bước  khỏi nhà vệ sinh   rửa tay.
Thẩm Việt vội vàng hỏi: “Em   chứ Thuần Thuần? Có  thấy  khoẻ ở  ?”
Lâm Hiểu Thuần áy náy  : “Ừm… em  , chỉ là… bà dì của em tới thăm.”
Thẩm Việt ngơ ngác, mặt nghệt : “Bà dì nào của em? Anh    em  bà dì nào ? Em đừng doạ !”
Lâm Hiểu Thuần  nhịn , phá lên  ha hả: “Thẩm Việt,    c.h.ế.t em .”
Thẩm Việt thấy  càng hoảng, vội ôm chầm lấy cô: “Thuần Thuần em đừng   sợ,   em  cái gì dọa  ?”