Lâm Hiểu Thuần ghé tai Thẩm Việt, thì thầm giải thích. Nghe xong, mặt mày méo xệch, đúng là dở dở .
“Thì là chuyện . Thế thì liên quan gì đến bà dì chứ, em thể thẳng !” Thẩm Việt phát nhẹ m.ô.n.g cô một cái coi như khiển trách.
Hại lo sốt vó cả buổi.
Hại cả “ em” nhà cũng tiu nghỉu theo.
Lâm Hiểu Thuần bĩu môi: “Em cũng , ai mà ngờ nó đến sớm thế chứ.”
Thẩm Việt chau mày: “Vậy giờ ?”
Lâm Hiểu Thuần lườm cháy má: “Không lẽ em thế mà trong đầu vẫn chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó thôi hả, hừ!”
“Ngốc ạ, em nghĩ . Anh là đang hỏi em thấy khó chịu , đau bụng ?” Thẩm Việt chợt nhớ , hình như đây mỗi đến tháng cô đều đau đến mức co giường. ngày đó chẳng ưa gì cô nên cũng từng quan tâm.
Bây giờ nghĩ , chỉ thấy đúng là một thằng khốn.
Lâm Hiểu Thuần lắc đầu: “Anh quên em học ngành gì ? Chuyện nhỏ thôi, em tự chữa cho khỏi .”
Thẩm Việt gật đầu: “Vậy thì . em cứ lên giường nghỉ , ngoài xem Cửa hàng Bách hóa còn mở cửa .”
Lâm Hiểu Thuần ngạc nhiên hỏi: “Để gì ạ?”
“Mua đường đỏ chứ .” Thẩm Việt , phụ nữ mất m.á.u nhiều uống nước đường đỏ là bổ nhất.
Lâm Hiểu Thuần ngẩn : “À, .”
Uống một chút nước đường đỏ cũng . Vừa bổ sung năng lượng, thúc đẩy tử cung co bóp, trị đau bụng kinh, thể giảm đau lưng. dĩ nhiên là thể uống quá nhiều, nếu sẽ gây hoạt huyết, kinh nguyệt nhiều hơn.
Thẩm Việt tới cửa, đột nhiên như nhớ điều gì, ngược trở .
“Thuần Thuần, cho ít tem đường với tiền, còn một xu.”
Lâm Hiểu Thuần ngơ ngác: “Sao đưa hết cho em ?”
“Nộp hết cho vợ, lòng mới vững vàng.” Thẩm Việt nghĩ gì nấy, chút giấu giếm.
Lâm Hiểu Thuần đưa cho Thẩm Việt mấy đồng tiền cùng vài tờ tem phiếu. Dù nữa, cô cũng thể để một đàn ông to cao như Thẩm Việt đường mà một xu dính túi.
Thẩm Việt còn đẩy : “Nhiều quá, tiêu hết . Lát nữa thừa bao nhiêu trả em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-294.html.]
Lâm Hiểu Thuần: “…”
Thẩm Việt , lúc về còn thừa bao nhiêu liền đưa cho Lâm Hiểu Thuần bấy nhiêu.
Lâm Hiểu Thuần uống xong cốc nước đường đỏ ấm nóng, Thẩm Việt cũng trải xong giường.
Cô rúc lòng , hai thủ thỉ tâm sự đủ thứ chuyện, từ chuyện con cái đến tương lai. Cả hai đều ngầm hiểu ý mà ai nhắc chuyện quá khứ.
Chuyện qua hãy để nó qua , quan trọng là hướng về phía , tin rằng ngày mai sẽ hơn.
Hai trò chuyện mãi đến tận khuya mới ôm ngủ một giấc đến hừng đông.
Sáng hôm , Lâm Hiểu Thuần mùi thơm của thức ăn đánh thức.
Cô vươn vai, dậy.
Vừa rời khỏi giường, cô cảm thấy bên m.ô.n.g ẩm ướt, lúc mới hổ nhận quá sơ suất. Băng nguyệt san kiểu cũ căn bản thể chống tràn hai bên .
Đều tại cô ngủ say như chết. Cô vội vàng kéo tấm ga giường dính vệt đỏ xuống.
May mà vết bẩn thấm xuống đệm, nếu tháo cả đệm giặt thì phiền to.
Cô lặng lẽ ôm tấm ga giường giặt.
Thẩm Việt thấy thế, lập tức giằng lấy tấm ga từ tay cô.
“Ai cho em giặt? Bây giờ em động nước lạnh.”
Anh dùng giọng điệu nghiêm khắc nhất để những lời quan tâm nhất, khiến hốc mắt Lâm Hiểu Thuần đỏ hoe.
“Em giặt cũng mà. Trước đây chẳng đều là em tự giặt .”
Thẩm Việt sa sầm mặt: “Trước đây là đây, lúc đó thương em, là ngốc. Bây giờ đang cố gắng sửa sai, em cho cơ hội chứ. Chỉ cần ở bên cạnh, sẽ để em những việc nặng .”
Nói , rắc một ít bột giặt lên ga giường, nhanh tay vò sạch.
Vừa giặt : “Cơm ở trong nồi đấy, em ăn .”
Lâm Hiểu Thuần vẫn yên nhúc nhích: “Em đợi ăn cùng.”
Anh đối với cô , cô đều thấy hết, cảm nhận hết.
Thẩm Việt là một đàn ông đáng tin cậy, và cô thừa nhận, tình cảm của dành cho từ lâu chỉ dừng ở mức rung động.”