Thẩm Việt cô đang hổ nên cũng trêu nữa. Dù thì ngày tháng còn dài, bây giờ ngượng ngùng, sẽ quen thôi.
Đợi ngoài, Lâm Hiểu Thuần mới vội vàng mặc quần áo. Cô thầm nhủ thể phóng túng như nữa, tiết chế mới .
Sau khi vệ sinh, rửa mặt xong xuôi, Thẩm Việt bưng sẵn bát canh trứng nóng hổi đặt bàn. Lâm Hiểu Thuần thấy chỉ ăn mỗi màn thầu với dưa muối thì khỏi hỏi: “Nhà bây giờ đến nỗi tự bạc đãi thế ? “
Thẩm Việt nhướng mày: “Thế gọi là bạc đãi ? Có bao nhiêu còn chẳng bánh bột ngô mà ăn, chỉ thể ăn bánh bột khoai lang thôi. Bữa ăn là xa xỉ lắm . “
Lâm Hiểu Thuần im lặng.
Dạo gần đây cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió, suýt chút nữa cô quên mất cuộc sống của dân vẫn còn nhiều khó khăn. Bánh bột khoai lang, cháo bột ngô đối với một vẫn là thứ xa xỉ. Dù ở thời đại nào cũng , cá lớn nuốt cá bé, năng lực tự nhiên sẽ tìm cách để sống hơn.
Nghĩ , cô nghiêm túc với Thẩm Việt: “Sau bữa sáng ăn gì do em quyết định, chúng sẽ ăn giống . “
Thẩm Việt phản đối: “Được, , giường thì lời em. “
Lâm Hiểu Thuần thấy bực , chuyện gì cũng thể lái về “cái giường “ . Không thể nghĩ đến chuyện gì tích cực, tiến bộ hơn ?
Nói đến đây, cô chợt nhớ một việc quan trọng.
Tuy bây giờ kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn nên uống chút thuốc tránh thai cho chắc. Trong nhà hai đứa nhỏ , cô thêm đứa thứ ba. Ở kiếp , chính sách khuyến khích sinh ba thai. lúc đó cô vẫn là một cô gái độc nên quan tâm nhiều, chỉ nghĩ rằng sinh bao nhiêu là tùy cảnh của mỗi gia đình.
Sinh con chứ bổ dưa hấu , bảo bổ mấy miếng là bổ mấy miếng . Trước khi chính sách, thà chịu phạt tiền cũng sinh cho bằng , cản nổi. Còn khi , thưởng bao nhiêu tiền cũng vô ích.
Tuy Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu là do nguyên chủ sinh , nhưng chung quy vẫn là m.á.u mủ từ chính cơ thể . Cô chính là của bọn trẻ, đó là sự thật thể đổi. Phụ nữ sinh con chẳng khác nào một vòng qua Quỷ Môn Quan, bệnh viện đến mấy cũng thể đảm bảo bất trắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-308.html.]
Nói gì thì , tìm chút thuốc tránh thai để uống là việc cấp bách.
Ăn xong, cô liền gian “phòng khám Đông y “ của dạo một vòng, tìm trái tìm , nhưng tuyệt nhiên thấy thuốc tránh thai cả. Lúc cô mới nhớ , vốn dĩ chuẩn loại thuốc .
Cô lập tức thấy đau đầu.
Phương thuốc tránh thai Đông y thì cô , nhưng đó đều là loại uống từ . Ngoài chỉ mấy loại thuốc tuyệt dục bá đạo. Còn phương thuốc tránh thai khẩn cấp khi quan hệ, cô thực sự từng nghiên cứu.
“Thuần Thuần, em ngẩn gì ? “ Thẩm Việt thấy Lâm Hiểu Thuần lúc thì nhíu mày, lúc thở dài, bèn lên tiếng hỏi.
Lâm Hiểu Thuần cũng giấu : “Em đang nghĩ xem phương thuốc tránh thai khẩn cấp nào . “
“Hả? “ Thẩm Việt kinh ngạc, “Thuốc tránh thai gì chứ? Sao tránh thai? Có thai thì sinh, nuôi nổi. “
Lâm Hiểu Thuần lườm một cái: “Sinh cái gì mà sinh, nhẹ nhàng quá nhỉ? Bộ chịu tội là đúng ? “
“Nghĩ cảnh Lâm Hiểu Thuần sinh Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu, Thẩm Việt khỏi rùng . Anh nhớ cô chịu đựng cơn đau đẻ vật vã suốt một ngày một đêm, từng chậu nước m.á.u loãng cứ thế bưng ngoài.
Dù tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ Thẩm Lan, thật thà nhất nhà, kể thôi cũng đủ khiến thấy sợ hãi trong lòng. Cô chắc chắn hề quá.
Nghĩ đến đây, vội vàng ôm chặt cô lòng, giọng dỗ dành: “Không sinh, sinh nữa. Em cần thì chúng cần nữa.”
Anh thật sự nỡ để cô chịu khổ.
Nghe những lời , lòng Lâm Hiểu Thuần mới dịu đôi chút.
Nếu chỉ coi cô như một cái máy đẻ, thì dù đối xử với cô đến mấy, cô cũng nhất định sẽ đá bay thương tiếc.