Nói thì đơn giản, nhưng tình cảm với Hồ Giang Hải  bao nhiêu năm,    thể  cắt là cắt ! Mẹ cô mới mất  đầy một năm, cô   lập trường, cũng chẳng  dũng khí để  chất vấn  . Tin tức Hồ Giang Hải đính hôn cũng là cô vô tình   từ một  đồng hương. Đã lâu  liên lạc, Thẩm Lan cứ ngỡ   vượt qua ,  ngờ vẫn  thể.
Cô nức nở:  “Em    hai, nhưng trong lòng em thật sự  đau khổ. Hay là...  về làng giúp em hỏi    cuối cùng  ? “
“Thẩm Việt sa sầm mặt mày, gằn giọng:
 “Hỏi cái gì mà hỏi? Em là sợ  ai thèm lấy  thằng Hồ Giang Hải đó cao giá lắm ? Bất kể tin tức đó thật  giả, nếu nó  lòng thì  sớm đến thăm em . Em chỉ lên thành phố chứ   c.h.ế.t ! “
Lâm Hiểu Thuần ở phòng bên cạnh  thấy tiếng Thẩm Việt nổi nóng, vội vàng bước sang hỏi:  “Có chuyện gì thế? Anh Việt,   thể  chuyện với các em nó tử tế một chút  ? “
Thẩm Việt hạ giọng:  “Được ,  sẽ  chuyện tử tế. “
Dường như trừ cô ,  lúc nào cũng bất giác sa sầm mặt mày với  khác.
Thẩm Phương sợ Lâm Hiểu Thuần giận, vội giải thích:  “Chị Hai đừng giận  Hai, là tại con bé Lan cứ nghĩ quẩn. Tên Hồ Giang Hải  sắp đính hôn  mà nó vẫn còn tơ tưởng,  Hai cũng chỉ là hận sắt  thành thép mà thôi. “
Thẩm Lan nức nở:  “Chị Hai, là em  . Mẹ mất   bao lâu mà em  chỉ nghĩ đến chuyện của , thật đúng là bất hiếu. “
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Thuần  khỏi cau mày. Sao cô bé  cứ lẩn quẩn mãi  thông suốt thế nhỉ.
Tuy nhiên, cô  định can thiệp sâu  chuyện tình cảm của  khác, chỉ nhẹ nhàng :  “Đây là chuyện của chính em, em  tự  quyết định. Dù quyết định thế nào, hãy dứt khoát lên, đừng để    hối hận là . “
Nghe đến đây, Thẩm Phương  hiểu  vấn đề, chỉ  Thẩm Lan là vẫn còn u mê, đúng là  trong cuộc thì tối,  ngoài cuộc thì sáng.
Cô vội :  “Anh Hai, chị Hai đừng lo, lát nữa em sẽ khuyên nhủ nó thêm. “
Thẩm Việt chắp một tay  lưng,     vài vòng,  trịnh trọng tuyên bố:  “Ngày mai  về làng một chuyến, hai đứa  cùng . “
 “Vâng ạ,  Hai. “ Thẩm Phương vốn sáng , hiểu ngay ý  Hai   mặt giúp Thẩm Lan.
Thẩm Lan sững  một lúc  cũng vội vàng đáp:  “Vâng ạ. “
Thẩm Mạn Mạn níu lấy cánh tay Lâm Hiểu Thuần, nũng nịu:  “Mẹ ơi,  ơi,   với   ạ? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-319.html.]
Thẩm Tử Siêu cũng hùa theo:  “ đó , con nhớ  Kim Sơn,  Bạc Sơn lắm . À, còn cả Tí Quậy nữa. “
Quanh  quẩn , bọn trẻ cũng chỉ nhớ  tên mấy  bạn nhỏ đó.
 “Mẹ ơi,  về làng  mà ? “
 “Đi mà  ơi? “
Thẩm Việt cũng dịu giọng khuyên:  “Thuần, em về cùng bọn  . “
Lâm Hiểu Thuần  lay chuyển nổi  sự nài nỉ của hai đứa con và Thẩm Việt, đành gật đầu đồng ý.
 “Vậy thì vất vả cho chị Hai . “ Thẩm Phương ngọt ngào :  “Chị Hai, lát nữa  chị ở  đây ăn cơm nhé, em với con Lan  nấu cơm ngay đây. “
Lâm Hiểu Thuần:  “... “
Thật  đây chỉ là một sự hiểu lầm đáng yêu, cô đồng ý về làng đơn thuần là vì    bọn trẻ thất vọng. Mà   cũng   , cô  lâu như ,   cũng   dịp   ăn với  một bữa cơm.
Lưu Chí Mãn và Phùng Hỉ  sớm xong việc, đang tranh thủ thỉnh giáo Lâm Hiểu Thuần kiến thức chuyên môn. Suốt thời gian qua,  vấn đề gì  hiểu, họ đều cẩn thận ghi chép , bây giờ  Lâm Hiểu Thuần giải đáp từng cái một.
 là sư phụ dẫn  cửa, tu hành tại cá nhân. Lưu Chí Mãn tiến bộ vượt bậc trong lĩnh vực Đông y, còn Phùng Hỉ cũng  bước nhảy vọt trong lĩnh vực y học thẩm mỹ.
Tranh thủ lúc Thẩm Phương và Thẩm Lan nấu cơm, Lâm Hiểu Thuần  giải đáp cho họ hết nửa cuốn sổ những vấn đề nan giải. Thẩm Việt dẫn hai đứa trẻ chơi ngoài sân, cố ý   phiền họ. Chỉ  chú chó  “Bính Tịch Tịch “ là cứ quấn lấy chân Lâm Hiểu Thuần  rời nửa bước. Trong mắt nó, chủ nhân và nó mới là  cùng một thế giới.
Cơm  nấu xong, một vị khách  mời mà đến đột ngột xuất hiện.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thẩm Việt nheo mắt:  “Lý Chấn Nam, mũi  thính thật đấy.  còn  báo là  về mà   mò tới ? “
Lý Chấn Nam  ngượng ngùng:  “  tài tiên tri mà,  nào,  chào đón  ? “
Thẩm Việt chẳng buồn tin lời  nhảm của  :  “Cậu  mấy lạng thịt  còn   ? Nói thật . “
Lý Chấn Nam liếc về phía Phùng Hỉ trong phòng:  “Thì đến tìm vợ  chứ . “