Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:11:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc cô dẫn hai con sang phòng Tần Kiến Thiết, Thẩm Việt và ông đang quây quần bên bếp lò nướng khoai lang.

Mọi ăn sáng , nhưng Tần Kiến Thiết Thẩm Việt Lâm Hiểu Thuần thích ăn khoai lang nướng chảy mật nên lựa mấy củ ngon đặt lên bếp lò.

Vừa bước phòng, mùi khoai lang nướng thơm ngọt lan tỏa khắp nơi, khiến thèm nhỏ dãi.

Thẩm Việt dùng một tờ báo cũ bọc lấy một củ khoai nóng hổi đưa cho Lâm Hiểu Thuần: “Ăn nhân lúc còn nóng .”

Thẩm Mạn Mạn chu môi : “Ba thiên vị, Mạn Mạn cũng ăn nữa.”

Lâm Hiểu Thuần cong cong mắt : “Để lấy thìa nhỏ đút cho con nhé?”

Thẩm Mạn Mạn chỉ Thẩm Việt: “Con ba đút cơ.”

Thẩm Việt cầm lấy cái thìa định đút cho con gái thì Thẩm Tử Siêu lên tiếng: “Ba quan tâm gì cả.”

Lâm Hiểu Thuần: “...”

Thẩm Việt: “...”

Hắn quan tâm cô hồi nào? Sao cô ? Mà chính cũng ?

Thẩm Tử Siêu mặt đổi sắc : “Tại ngã xuống đất mà ba cũng ?”

“...” Toàn kẻ đầu sỏ Thẩm Việt cứng đờ, mặt nóng bừng như lửa thiêu.

Lâm Hiểu Thuần cũng chẳng khá hơn là bao, cô cắn một miếng khoai nướng, suýt nữa thì bỏng lưỡi, mặt đỏ bừng như thoa phấn.

Tần Kiến Thiết lườm Thẩm Việt một cái sắc lẻm. Đừng tưởng ông già ăn thịt heo thì heo chạy thế nào! Cái trò mèo của Thẩm Việt, ông thừa sức thấu.

Lâm Hiểu Thuần vội vàng giải thích: “Tiểu Siêu , lúc ngã xuống thì ba con dậy .”

Thẩm Tử Siêu nghiêng đầu hỏi: “Thật ạ?”

Thẩm Việt gõ nhẹ trán Thẩm Tử Siêu, đổi chủ đề: “Đương nhiên là thật . Giờ con nên nghĩ xem lát nữa sẽ tấn hai mươi phút là bốn mươi phút thì hơn. Nếu đủ giờ, đừng hòng theo ba về làng nhé.”

Thẩm Tử Siêu: “...”

Gương mặt nhỏ nhắn của bé nhăn như quả mướp đắng, trong lòng gào thét mười vạn từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-322.html.]

Cậu , ! Rõ ràng về thì sẽ nghỉ ngơi cùng cơ mà.

Hừ! Ba thể như chứ? Cậu gì sai , dựa cớ gì mà lôi chuyện tấn dọa ?

Ngay đó, Thẩm Việt tiếp: “Còn nữa, con sắp bốn tuổi , là một tiểu nam tử hán, học cách tự ngủ một một phòng .”

---

Ghi chú của biên tập: “Bính Tịch Tịch “ là tên chú chó của nhân vật. “

“Thẩm Tử Siêu!”

Tần Kiến Thiết khẽ nhíu mày. Bình thường nghiêm túc, nhưng hiểu thấy Thẩm Việt nghiêm nghị thế cảm giác khó chịu đến .

Thẩm Việt sa sầm mặt, một cách dỗi hờn: “Tiểu Siêu ngủ với bố, chúng thèm bọn họ.”

Lâm Hiểu Thuần khuôn mặt nhăn nhó của con trai, nhịn lên tiếng: “Con nó mới bốn tuổi thôi mà.”

Thẩm Việt cắt ngang lời cô: “Không thương lượng gì hết. Mạn Mạn cũng phòng ngủ riêng.”

Thẩm Mạn Mạn liền “oa” một tiếng, nức nở.

Lâm Hiểu Thuần vội vàng dỗ dành: “Được , , ngủ với nhé. Tiểu Siêu cũng ngủ chung với luôn, để bố tự ngủ đất, chịu ?”

Lúc , Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu mới nhe răng , hẹn mà cùng đồng thanh: “Chịu ạ!”

Sắc mặt Tần Kiến Thiết cũng giãn đôi chút.

Khóe miệng Thẩm Việt giật giật, thoáng chốc cảm thấy địa vị của trong nhà đang tụt dốc phanh.

đúng, hình như địa vị của ở nhà giờ vẫn luôn là thấp nhất thì .

Ăn khoai nướng xong, Thẩm Việt lái xe đưa Lâm Hiểu Thuần và hai đứa nhỏ đón Thẩm Lan và Thẩm Phương.

Hai chị em Thẩm Lan chuẩn xong từ sớm.

Mấy tháng Lâm Hiểu Thuần học, họ về nhà chỉ đếm đầu ngón tay, lẽ chỉ một hai đợt thu hoạch vụ thu . Giờ sắp đến Tết, đầu tiên ô tô, hai chị em khỏi thấp thỏm, lo lắng.

Lâm Hiểu Thuần ở ghế phụ, còn Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu thì ghế cùng với hai cô Thẩm Lan, Thẩm Phương. Hai đứa nhỏ líu lo kể chuyện cổ tích cho hai cô , câu chuyện nhảy từ chủ đề sang chủ đề khác, chẳng . Thẩm Lan và Thẩm Phương mà ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Loading...