Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 333

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:12:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những món hàng Tết khác Lâm Hiểu Thuần đều để ở nhà Tần Kiến Thiết. Ăn của , ở nhà , còn trông con giúp, nên cô bao giờ keo kiệt với .

Tết ở thời đại khí đậm đà hơn hẳn, chỉ hạnh phúc của con dường như cũng cao hơn.

Ngày hăm ba, cúng Táo Quân. Lâm Hiểu Thuần mua kẹo mạch nha, Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu ăn mà tưởng như dính hết cả răng . Theo lời các cụ, ngày 23 tháng Chạp là ngày Táo Quân về trời, dâng kẹo mạch nha cho ngài là để vị ngọt của kẹo dính miệng Táo Quân , để ngài bẩm báo những chuyện của gia chủ với Ngọc Hoàng.

Ngày hăm tư, dọn nhà. Lâm Hiểu Thuần búi hết tóc lên, lấy giấy báo cũ gấp thành một chiếc mũ, cùng dì Lưu tổng vệ sinh từ trong ngoài nhà . Thực nhà cô vốn chẳng bẩn gì, nhưng khí ngày Tết là thế, thể thiếu bước nào. Tần Kiến Thiết cũng vui vẻ hớn hở dắt Thẩm Mạn Mạn mua pháo, mua hoa cài tóc và đủ thứ quà vặt.

Ngày hăm lăm, đậu phụ. Lâm Hiểu Thuần cùng dì Lưu đem chỗ đỗ tương ngâm kỹ xay ở một nhà cối đá gần đó, đó cho nồi đun sôi. Đun xong thì dùng nước chua để đông, thế là món đậu phụ mịn non. Tuy nhiên, đường xảy chút sự cố, chẳng may cho nhiều nước chua nên đậu phụ già , mềm mịn như ý , đúng nghĩa là đậu phụ già .

đậu phụ già cũng cái ngon của nó. Rưới thêm chút dầu mè, rắc ít rau thơm, thêm một tí muối, ai thích ăn cay thì cho thêm sa tế nữa là tuyệt vời. Bữa tối hôm đó, cả nhà cùng ăn đậu phụ, ai cũng tấm tắc khen ngon. Kiếp , cô cố tìm những hàng bán món đậu phụ hương vị xưa cũ thế mà chẳng thấy . Nghĩ , chắc do cái vận may c.h.ế.t tiệt của , cứ nghĩ đến cái gì là cái đó. Cái cảm giác thật sự chỉ thể tự cảm nhận chứ khó mà diễn tả thành lời.

Ngày hăm sáu, kho thịt. Công đoạn nấu nướng , Lâm Hiểu Thuần chủ động nhận hết về . Lần cô mua ít thịt, ngoài thịt khô, lạp xưởng, cô còn thêm một ít thịt heo rim mặn ngọt. Chỗ thịt ba chỉ còn , cô luộc chung với mấy con gà sạch. Thịt gà luộc kiểu một mùi thơm đặc trưng, vô cùng hấp dẫn. Thịt gà dù để nguội nộm ăn nóng đều mang một hương vị đặc biệt thơm ngon, đúng chuẩn mùi vị Tết ngày xưa. Những mẩu xương còn sót Tần Kiến Thiết cùng Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu gặm sạch sành sanh. Hạnh phúc giản đơn chỉ cần thế.

Ngày hăm bảy, hấp bánh gạo. Tết mà, thể thiếu món . Cô chuẩn một phần bột cao lương và một phần bột kê. Khoai lang đỏ luộc chín, nhân lúc còn nóng hổi thì trộn đều hai loại bột để bột nửa sống nửa chín. Sau đó cho lên nồi hấp hai mươi phút là bánh gạo cao lương và bánh gạo kê đều chín tới. Tần Kiến Thiết ăn mà khen ngớt lời, luôn miệng bảo Thẩm Việt cưới Lâm Hiểu Thuần đúng là nhặt báu vật.

Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu chỉ ăn một chút, chủ yếu vì bánh gạo khó tiêu. Dù Lâm Hiểu Thuần sẵn thuốc hỗ trợ tiêu hóa, nhưng để hai đứa trẻ khó chịu thì . May mà chúng cũng hứng thú với bánh gạo lắm, thứ chúng mê mẩn là kẹo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-333.html.]

Ngày hăm tám, bánh rán. Dì Lưu ủ sẵn bột để hấp bánh bao chay (màn thầu), Lâm Hiểu Thuần thì cùng dì nhào thêm một mẻ bột khác để rán quẩy. Quẩy nhà hình dáng đều tăm tắp như ngoài hàng. câu thì tưởng dễ, mới , đủ các loại quẩy hình thù kỳ dị đời, thế mà Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu thích mê. Hai đứa nhỏ chỉ thích những chiếc quẩy méo mó, xiên vẹo, còn những chiếc quá ngay ngắn thì chúng chẳng buồn ngó ngàng.

Lâm Hiểu Thuần còn thêm một ít bánh quai chèo, thơm, ngọt, giòn tan, cũng là món khoái khẩu của hai đứa trẻ. Món cô học một video ngắn, ngờ đầu khá thành công. Ít nhất là đối với Tần Kiến Thiết và hai đứa nhỏ thì đây là một thành công mỹ mãn. Chứ nếu để trong nghề đánh giá, chắc họ sẽ chê là bánh cứng, đủ độ xốp giòn, ăn chút mỏi răng. May mà Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu đến tuổi răng, chứ thì chắc chắn món bánh sẽ đẩy nhanh tốc độ rụng răng của chúng.”

“Hôm nay là hai mươi chín Tết, dì Lưu ở nhà lo việc bếp núc, hấp bánh bao nóng hổi, còn Lâm Hiểu Thuần thì dẫn hai con, Thẩm Tử Siêu và Thẩm Mạn Mạn, đến trung tâm thương mại sắm sửa quần áo và giày dép mới.

Thật , giờ mua sắm muộn, e là nhiều mẫu mã, đặc biệt là giày dép, còn đủ size. Ba con thể là “mất bò mới lo chuồng”, sắm Tết giờ chót.

Lo lắng ba con gặp chuyện may, Tiểu Ngô, với tư cách là trai của Lâm Hiểu Thuần và là của hai đứa nhỏ, chủ động nhận nhiệm vụ đảm bảo an cho họ. Vả , những nữ quân nhân cử đến bảo vệ cô đây cũng về quê nghỉ Tết. Những năm gần đây, đều vô cùng xem trọng ngày Tết cổ truyền, ai ai cũng mong ngóng về nhà đoàn viên.

Dòng trong trung tâm thương mại đông như nêm, chen chúc xô đẩy, khí náo nhiệt ngột ngạt.

Lâm Hiểu Thuần và Tiểu Ngô vất vả mới lách qua đám đông, đưa hai đứa trẻ tới khu hàng hiệu sang trọng và thoáng đãng hơn. Dĩ nhiên, mua sắm ở khu ít hơn hẳn. Quần áo giày dép ở đây đều là hàng cao cấp vận chuyển từ các thành phố ven biển phía Nam về, kiểu dáng thời thượng hơn hẳn những mặt hàng thông thường.

Lâm Hiểu Thuần lướt mắt chấm ngay một chiếc áo khoác màu xanh quân đội. Dáng cô vốn cao gầy thanh mảnh, khoác thử chiếc áo lên càng tôn lên vóc dáng nuột nà và làn da trắng ngần. Một vẻ sang trọng kín đáo mà đầy khí chất, toát lên sự đẳng cấp.

Bất kể giá cả bao nhiêu, cô quyết lấy bằng .

trả tiền xong thì tiếng Thẩm Mạn Mạn reo lên: Dì Tuyết Hàm, dì Tuyết Hàm ơi!

Loading...