Thẩm Việt  về phía  , lạnh giọng : “Sư phụ đối với  tình sâu như cha con. Nay ông qua đời, đến một linh đường tử tế cũng  , di thể còn  phơi bày ở đây.  xin hỏi cả nhà các  đang  ý đồ gì?”
 , lão Trịnh  mất, đáng lẽ  lập linh đường để   đến phúng viếng chứ! Bảo  ai cũng cảm thấy  gì đó  đúng.
Bà Trịnh ôm chặt quan tài của chồng: “Sao nào? Mày còn định vu oan cho lão Trịnh nhà tao ? Tao  cho mày , đừng  mơ! Để ông  chịu oan ức thế  là để đòi  công bằng cho ông , để bắt đôi vợ chồng lòng lang  sói chúng mày  đền tội!”
“Mẹ! Con xin  hãy để ba  yên nghỉ !” Trịnh Ngọc Quyên khẩn khoản. “Mẹ nhất định  ba c.h.ế.t  nhắm mắt  ?”
Bà Trịnh giờ  quyết tâm đến cùng: “Mày còn  thêm một câu nữa thì cút khỏi nhà họ Trịnh! Nhà tao   đứa con gái bất hiếu như mày! Hôm nay tao nhất định  tống đôi vợ chồng độc ác   tù, đứa nào cản đường tao chính là kẻ thù của tao!”
Trịnh Ngọc Quyên bấm c.h.ặ.t t.a.y  lòng bàn tay, do dự một lúc  dứt khoát : “Dù   nhận con, con cũng  . Hãy để ba  yên nghỉ  . Anh Thẩm Việt và chị Hiểu Thuần  nợ nần gì nhà chúng  cả. Mẹ càng  loạn thì  mất mặt chỉ  nhà họ Trịnh chúng  mà thôi. 
“Trịnh Ngọc Quyên quá hiểu Lâm Hiểu Thuần. Cô  bạn    loại  mềm yếu dễ  bắt nạt,  thể tùy ý để nhà họ Trịnh định đoạt.
Chính vì hiểu rõ nên cô mới sợ, nếu thật sự chọc giận Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt, nhà họ Trịnh sẽ rơi  cảnh   đời chê , chó mèo cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.
Mẹ ruột của cô đúng là một  hồ đồ, cứ luôn tìm đường c.h.ế.t thế , thật khiến cô mệt mỏi trong lòng!
 bà Trịnh  chẳng hề thấu hiểu cho con gái. Bà  chỉ thẳng  mặt Trịnh Ngọc Quyên mà chửi rủa: “Con ranh c.h.ế.t tiệt , uổng công tao nuôi mày ăn học thành tài! Sau  đừng gọi tao là  nữa, tao   đứa con gái như mày! Chờ chuyện của ba mày xong xuôi, mày liệu mà cuốn gói khỏi cái nhà  .”
Lục Hằng Viễn đau lòng khôn xiết, đây chính là vợ tương lai của  cơ mà. Anh  định bước lên thì  , bà Lâm Huệ Phân,  nhanh hơn một bước,  thẳng: “Tưởng ai thèm lạ gì cái nhà các  ? Ngọc Quyên,  theo bác,   cứ đến ở nhà bác.”
Lục Hằng Viễn thở phào nhẹ nhõm. Có   mặt, Trịnh Ngọc Quyên cũng đỡ khó xử hơn.
Cảm nhận  sự ấm áp và thiện ý từ  chồng tương lai, Trịnh Ngọc Quyên rưng rưng nước mắt: “Dì Huệ Phân, cháu khiến dì  chê  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-349.html.]
“Con bé ngốc .” Bà Lâm Huệ Phân sớm  coi Trịnh Ngọc Quyên là con dâu trong nhà, suy nghĩ cũng chu  hơn Lục Hằng Viễn nhiều, nên đương nhiên sẽ  tay  con trai .
Bà Trịnh thấy  thì khó chịu  mặt: “Sao ở  cũng  hai  các  thế? Lão Lâm, ông mau tống cổ đôi vợ chồng lòng lang  sói   tù cho , nếu  đừng trách bà già  báo cáo lên cấp .”
Lão Lâm thở dài: “Bà chị   đến nước  thì  cũng đành chịu. Bà cứ tiếp tục báo cáo lên  .”
Bà Trịnh ngớ .
Sao  khác với những gì bà  dự tính thế ?
Bà    sang đồng chí công an Hạ Xuyên: “Hạ Xuyên, công việc công an của  là do lão Trịnh nhà  tiến cử đấy nhé,     thể ngáng chân  .”
Hạ Xuyên sờ sờ mũi, đáp: “Cháu  nay luôn chấp pháp theo lẽ công bằng. Nhiều  thẩm vấn như  mà còn   kết quả, cháu  thể bắt  bừa bãi .”
Đùa cái gì , đây   là đang hại  !
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Vừa mới    ông Trịnh tiến cử, ngay  đó  bắt  lạm dụng chức quyền. Anh   loại  đó, hừ!
Hơn nữa, Thẩm Việt  là  em  của , chuyện hãm hại bạn bè thế ,  tuyệt đối  .
Bà Trịnh giờ đây như đang cưỡi  lưng cọp, tiến thoái lưỡng nan, tức đến nỗi suýt ngất .
Mấy cô con gái, con rể thì chẳng  tích sự gì,  một ai  thể  giúp  lời nào.
Lão Lâm liếc  đồng hồ, nửa buổi sáng sắp trôi qua , vợ ông còn đang ở nhà chờ ăn cơm. Phải nhanh chóng kết thúc trò hề  thôi.
Ông mất kiên nhẫn : “Vòng vo mãi , nếu các    bằng chứng xác thực để buộc tội hai vợ chồng họ thì  thể kết luận họ  hãm hại Thủ trưởng Trịnh . Còn ai  gì   nữa ? Nếu  thì giải tán thôi.”