như  cũng , cô  nhàn   khối việc.
Có lẽ từ khi mang thai, đầu óc cô cũng trở nên trì độn  ít nhiều. Một biện pháp đơn giản như thế mà  đây cô  chẳng hề nghĩ . Chẳng lẽ đúng như   vẫn , “mang thai ngốc ba năm” thật ?
…
Từ lúc cấn bầu, Lâm Hiểu Thuần nhận   trở nên đa sầu đa cảm hơn hẳn. Cô dễ xúc động, cũng dễ buồn vơ, thương hoa tiếc nguyệt. Mỗi ngày tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân, cô càng thấm thía những nỗi vất vả, khó khăn của kiếp .
Đã lâu  Trịnh Ngọc Quyên   tin tức gì.
Trường học  khai giảng, Từ Văn Tĩnh cũng bận rộn học hành, chẳng còn thời gian qua tìm cô chơi. Chỉ  Tô Tuyết Hàm,  cô thích sưu tầm tem, nên    thư cho cô cũng nhiều hơn.
Qua lời kể của Tô Tuyết Hàm, cô   vợ chồng ông bà Tô  mấy tháng liền   tin tức của Tô Nhược Tuyết nên đang chuẩn  nam tiến để tìm con gái. Trớ trêu , Tô Tuyết Hàm  cố tình cung cấp cho họ một địa chỉ sai lệch.
Đối với đôi vợ chồng vô trách nhiệm , Tô Tuyết Hàm ở  Tô gia thêm một ngày là  chịu thêm một ngày tổn thương và uất nghẹn. Cô từng ngây thơ cho rằng chỉ cần    đại học, thể hiện thật ưu tú thì sẽ  bố  công nhận.  ,  mà ông bà Tô nhắc đến nhiều nhất mỗi ngày vẫn luôn là Tô Nhược Tuyết.
Giọt nước tràn ly, khiến Tô Tuyết Hàm hạ quyết tâm cung cấp thông tin sai chính là việc ông Tô, vì  leo lên chức phó xưởng trưởng,  định bắt cô thôi học để gả cho  con trai  liệt chân của ông xưởng trưởng.
Dù  rằng  chuyến  tìm kiếm công cốc , khi trở về, bố cô vẫn sẽ   đổi quyết định ép gả, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh họ vất vả ngược xuôi mà chẳng  gì, Tô Tuyết Hàm  cảm thấy hả hê trong lòng.
Quả nhiên,  chuyện diễn  đúng như cô nghĩ.
Không tìm  Tô Nhược Tuyết, vợ chồng Tô gia trút giận lên đầu Tô Tuyết Hàm bằng cách cắt luôn tiền sinh hoạt phí của cô, cốt để ép cô  bỏ học, về nhà kết hôn.
Trong bữa cơm, Lâm Hiểu Thuần đem chuyện  kể   mặt Tần Kiến Thiết. Ông  xong, đăm chiêu một lúc  : “Hiểu Thuần,  là con cứ lấy danh nghĩa của  chu cấp cho con bé Tuyết Hàm  học .”
Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt liếc  . Xem , suy đoán  đây của họ rằng Tần Kiến Thiết  nhận Tô Tuyết Hàm  con gái nuôi quả  sai. Nếu ,  ông  trực tiếp đề nghị giúp đỡ như ?
Thật , Lâm Hiểu Thuần  lén chu cấp cho Tô Tuyết Hàm  một tháng nay. Tiền sinh hoạt phí mà bố  cho Tô Tuyết Hàm vốn  ít ỏi, cô bạn    thêm cũng chẳng  nơi nào nhận. Thời buổi , các cửa hàng quốc doanh chiếm đa ,   một chân bán hàng trong đó  là chuyện đáng tự hào,   chen chúc vỡ đầu còn chẳng  việc. Chẳng nơi nào   thuê nhân viên thời vụ cả.
Tần Kiến Thiết   thêm: “Ta thấy con bé Tuyết Hàm tuy cha  còn đủ cả, nhưng sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Cụ thể Tô Tuyết Hàm   chịu đựng những gì thì ông  rõ, nhưng   cách cư xử của cô bé, ông  nó sống  vui vẻ.  là một cô bé đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-356.html.]
Lâm Hiểu Thuần gật đầu: “Cậu   ạ, Tuyết Hàm đúng là vất vả nhiều. Cậu đừng lo, con  cho bạn  một ít tiền và tem phiếu , đủ để bạn  cầm cự đến kỳ nghỉ hè.”
Tô Tuyết Hàm là  ân oán phân minh,    . Cô chỉ  thể giúp bạn  đến thế mà thôi.
Tần Kiến Thiết thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì  . Mà con cũng đừng vất vả quá, bụng mang  chửa còn ngày nào cũng  khám bệnh cho  , chẳng  thương lấy   gì cả!”
“Con  chừng mực mà ,” Lâm Hiểu Thuần khẽ cong môi, tay xoa nhẹ lên chiếc bụng đang ngày một lớn dần, lòng ngập tràn hạnh phúc. “Ở nhà suốt ngày chỉ  một chỗ chắc con thành  vô dụng mất.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bụng cô trông to hơn các sản phụ bình thường một vòng. Tự bắt mạch cho ,  liên tưởng đến giấc mơ kỳ lạ , cô đoán chắc đến tám chín phần là  đang mang tam thai.
Dù  thai, cô cũng  hề lơ là Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu. Cô chỉ sợ hai đứa nhỏ sẽ tủi  nếu thấy  sơ suất,  quan tâm đến chúng.
Tần Kiến Thiết đặt đũa xuống, ngập ngừng một lát  : “Ta nghỉ phép bệnh lâu như  cũng đến lúc  về thủ đô nhậm chức . Cấp  cứ thúc giục mãi. E là tạm thời   chăm sóc cho các con , đợi   định chỗ ở  đó  sẽ về đón các con .”
Lâm Hiểu Thuần  chút ngạc nhiên: “Anh cả cũng về cùng  ạ?”
Tần Kiến Thiết gật đầu: “ . Nó là trợ lý đắc lực của ,   nó   việc  quen.”
Thẩm Mạn Mạn nghiêng cái đầu nhỏ xinh, phụng phịu: “ mà, ông ngoại còn  kể xong chuyện đánh tiểu quái thú cho chúng con  mà.”
Thẩm Tử Siêu cũng bồi thêm: “Cậu còn hứa dẫn chúng con  chơi nữa.”
Tần Kiến Thiết  ha hả: “Chuyện của ông ngoại nhiều lắm, một sớm một chiều kể  cho hết. Đợi ông đón các cháu lên thủ đô  sẽ kể tiếp cho  nhé.”
Thẩm Việt chìm  suy tư. Chẳng trách gần đây Tiểu Ngô cứ luôn bận rộn như , thì  là sắp  . Anh nghiêm mặt hỏi: “Khi nào   , em  tiễn.”
Tần Kiến Thiết xua tay: “Không cần tiễn ,  Tiểu Ngô lái xe . Chắc chỉ một hai hôm nữa là chúng  . À mà, Tiểu Ngô   nhỉ?”
Thẩm Việt  kịp trả lời, Lâm Hiểu Thuần  lờ mờ đoán  Tiểu Ngô  . Chỉ còn một hai ngày nữa là , chắc chắn lúc    đang  tìm Thẩm Phương.  cô   gì, chuyện của  trong cuộc, cứ để họ tự  lên tiếng thì hơn.
Ăn cơm xong, cô còn  cắt móng tay, móng chân cho Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu. Nuôi con trắng trẻo, sạch sẽ, bụ bẫm chính là tôn chỉ của cô, đương nhiên là trừ vế “bụ bẫm” .
Tần Kiến Thiết và Thẩm Việt đang bàn chuyện gì đó trong thư phòng, nhưng Lâm Hiểu Thuần  mấy để tâm. Họ đều là những  thương cô nhất,  gì cũng chẳng  cả.
Cô bé Thẩm Mạn Mạn mũm mĩm đáng yêu vểnh đôi bàn chân trắng nõn lên, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, trong bụng  là em trai  em gái ạ?”