Với Thẩm Phương mà , Tiểu Ngô là một rể hiếm khó tìm.
mà…
Thôi bỏ , sang hỏi Thẩm Phương: “Tiểu Phương, em thật sự gả cho cả ?”
Tiếng “ cả” thốt , thấy sai sai.
Nếu hôn sự thành, ai sẽ gọi ai là ? Hay là mạnh ai nấy gọi? Nghĩ kiểu gì cũng thấy ngượng ngùng.
Thẩm Phương đỏ mặt gật đầu: “Anh hai, thường , hôn nhân đầu cha , tái hôn thì theo lòng . Em gì, nên em gả cho Tần Ngô.”
Chuyện chỉ đơn giản như , Tần Ngô cho cô cảm giác an tuyệt đối, để cô cần khoác lên tấm vỏ bọc kiên cường mỏng manh, một gồng gánh tất cả nữa.
Thẩm Việt nên gì hơn. Mới năm ngoái xem mắt còn tuyên bố cả đời lấy chồng nữa, giờ đổi nhanh như ?
Anh mong em gái tìm hạnh phúc, chỉ là quyết định của Thẩm Phương quá đột ngột, khiến chút khó tiếp thu.
bảo phản đối, cũng chẳng thể nên lời.
Lâm Hiểu Thuần huých nhẹ tay Thẩm Việt, lúc mới hồn, : “Em đồng ý là .”
Tần Ngô sợ Thẩm Việt giây sẽ đổi ý, vội vàng : “Cảm ơn hai.”
Tần Kiến Thiết cũng mừng rỡ vì hiếm khi thấy con nuôi để tâm đến một con gái như .
Vì thế, ông quyết định hoãn ngày lên đường một hôm để cùng Tiểu Ngô đến nhà họ Thẩm dạm hỏi. Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần dĩ nhiên cũng cùng, dù chuyện đính hôn của Thẩm Phương cũng là đại sự của nhà họ Thẩm. Bọn họ là những tiếng nhất trong nhà, chắc chắn mặt.
Nghe tin , ông Thẩm Tam Cân một hồi kinh ngạc thì trong sân đến chục vòng, rít thêm một điếu thuốc lào.
Vẫn hồn, ông gọi với qua tường rào, kêu cả nhà Thẩm Dũng sang để chia sẻ niềm vui .
Thẩm Dũng chỉ dắt theo hai đứa nhỏ, để Trần Mẫn Hà ở nhà. Dù gì những chuyện Trần Mẫn Hà cũng quá đáng, sợ Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần phật lòng nên dám để cô lộ diện. Nghe tin Thẩm Phương thể gả một nơi như , dĩ nhiên cũng mừng lây.
Sau nếukhông trông cậy vợ chồng Thẩm Việt thì vẫn còn thể nhờ vả Thẩm Phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-358.html.]
“Hiểu Thuần về đấy ?”
Lâm Hiểu Thuần tiếng liền , thì là thím Mỏ Nhọn mang đồ đến.
Thím Mỏ Nhọn tươi rạng rỡ: “Trong thôn mấy khi thấy xe , thím thấy xe là ngay các cháu về .”
“Thím đến chơi là quý , còn mang quà cáp gì ạ.”
Lâm Hiểu Thuần , nhận lấy cái rổ, thấy là mầm liễu non mơn mởn hái, chần qua nước sôi mà vẫn xanh mướt.
“Cháu mới thèm ăn mầm liễu một , ngờ thím vẫn còn nhớ!”
Thím Mỏ Nhọn ha hả: “Đương nhiên , lời cháu câu nào thím cũng ghi lòng tạc cả. Trong nhà hỷ sự gì , lâu lắm thấy ông Tam Cân tươi như thế.”
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, ông Thẩm Tam Cân vui đến mức miệng khép .
“Không vui , con Tiểu Phương nhà tìm nơi chốn ,” ông chỉ Tiểu Ngô, “Đây chính là đối tượng của nó đấy, ngày lành định mời bà sang uống rượu mừng.”
Thím Mỏ Nhọn đánh giá Tiểu Ngô một lượt từ xuống , ngớt lời khen ngợi: “ con bé Tiểu Phương phúc khí mà, quả nhiên sai. So với rể của ông, mấy giới thiệu đây đúng là chẳng đáng nhắc tới!”
Thẩm Phương đỏ bừng mặt: “Thím đừng nữa, nữa là cháu chỉ tìm cái lỗ nào chui xuống thôi.”
Lâm Hiểu Thuần cũng đỡ: “Chuyện đôi lứa là do duyên phận cả thôi thím ạ. Duyên tới, ngoài vun mấy cũng vô ích; còn duyên tới thì nước chảy thành sông, cản cũng nổi.”
Thím Mỏ Nhọn tự vỗ miệng : “Nhìn cái miệng của , vẫn là Hiểu Thuần ăn . Thôi, thím đây xin chừa cái nghề mai mối, trừ phi sẵn đôi nào thành nhờ thím tên, chứ thím dám tùy tiện se duyên nữa .”
Nói đoạn, thím ngó nghiêng một vòng: “Ơ, thấy Thẩm Lan nhỉ? Con bé vẫn nơi chốn ?”
Khụ khụ…
Thẩm Việt ho khan hai tiếng, thím Mỏ Nhọn liền im bặt.
cái miệng của thím nào chịu yên: “Thế chị dâu cả của cháu qua đây? Nghe cô về mà mấy tháng nay ít thấy mặt mũi quá.”
Lâm Hiểu Thuần im lặng.
Nàng hứng thú, đến thì tùy. Chỉ cần xuất hiện nàng ngứa mắt là , yêu cầu của nàng hạ xuống mức thấp nhất .