Thẩm Việt đành bất đắc dĩ, miễn cưỡng luyến tiếc rời .
Anh bước , các cô xúm vây quanh.
Thẩm Việt, Hiểu Thuần con?
Hiểu Thuần ăn gì ?
Con bé uống chút nước ?
Không Hiểu Thuần chịu nổi nữa.
Sao nó la hét gì như nhỉ, sợ chúng lo lắng ?
Cái con bé ngốc , đau thì cứ kêu lên chứ!
Thẩm Việt trả lời qua loa: Cô bảo đừng lo lắng.
Trong lòng, thầm hứa đối xử với Lâm Hiểu Thuần hơn nữa.
Lâm Hiểu Thuần lúc chẳng còn tâm trí để ý đến những âm thanh bên ngoài, bác sĩ đỡ đẻ chỉ bảo cô giường và cố gắng dùng sức. Cô cũng chút kiến thức về sinh nở, nhưng đến khi tự lâm trận thì đầu óc trống rỗng. Thỉnh thoảng cô cảm giác vệ sinh, nhưng cô đó là thật, mà là tín hiệu cổ tử cung đang tiếp tục mở . Cô cắn răng chịu đựng, vì đây cũng trường hợp sản phụ chịu nổi mà sinh con luôn trong nhà vệ sinh.
Không thấy m.á.u báo, nước ối cũng vỡ.
Cổ tử cung mở bốn phân.
Bác sĩ đành chọc ối nhân tạo cho cô. Nước ối ào ạt chảy . Cô đau đến mức suýt ngất , và sợ nhất là mỗi bác sĩ kiểm tra xem cổ tử cung mở bao nhiêu phân. Nếu điều kiện cho phép, cô thà sinh mổ còn hơn.
Từ cơn gò đầu tiên đến bây giờ bốn tiếng đồng hồ trôi qua. Cô cứ ngỡ sinh hai đứa thì sẽ thuận lợi hơn nhiều. Ai ngờ vật lộn đến tiếng thứ năm, cổ tử cung mới mở .
Đứa bé đầu tiên cất tiếng chào đời.
Đứa thứ hai cũng thuận lợi theo.
Đứa thứ ba thì đủng đỉnh hơn một chút, nhưng may mắn là cũng cách quá lâu.
Tiếng non nớt oa oa oa của trẻ sơ sinh cuối cùng cũng vang lên, xé tan khí căng thẳng, vang vọng khắp hành lang.
Cửa phòng sinh mở , một y tá bước hỏi: Người nhà của sản phụ Lâm Hiểu Thuần ạ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-365.html.]
Thẩm Việt, Bính Tịch Tịch và năm cô của Lâm Hiểu Thuần lập tức chạy tới.
Y tá thông báo:
Một bé trai, một ký sáu.
Một bé trai, một ký rưỡi rưỡi.
Một bé trai, một ký sáu rưỡi.
Mấy chị em bà Lâm Huệ Phân cẩn thận từng li từng tí đón lấy mấy đứa trẻ, còn Thẩm Việt thì tiến lên hỏi: Vợ ạ? Khi nào cô ?
Bác sĩ một cái : Anh bế vợ về phòng bệnh .
Thẩm Việt đến bên giường Lâm Hiểu Thuần bằng cách nào. Cô kiệt sức , mái tóc bết dính mồ hôi dán chặt khuôn mặt tái nhợt. Thẩm Việt cẩn thận bế bổng cô lên, đưa về phòng bệnh, nhúng khăn nước ấm, dịu dàng lau từng giọt mồ hôi cho cô. Cơ thể sinh quá yếu, mồ hôi Lâm Hiểu Thuần cứ túa ngừng.
Bính Tịch Tịch quét qua cơ thể cô một lượt, xác nhận vấn đề gì khác ngoài những hiện tượng bình thường sinh. Nó thở phào nhẹ nhõm, rạp xuống bên chân Lâm Hiểu Thuần, chờ cô tỉnh .
Ba đứa bé các bà cô cho uống sữa.
Cô út Lâm Huệ Huệ sinh con bao giờ, mấy đứa trẻ bé xíu, thương cảm : Chị cả, ba đứa nó nhỏ hơn trẻ con bình thường nhiều thế , mà nuôi đây?
Cô tư Lâm Huệ Hân kết hôn cũng lo lắng kém: Bé tí tẹo , em chẳng dám sờ chúng nó.
Cô ba Lâm Huệ Na dù sinh một đứa là Vu Đan Đan nhưng cũng nhiều kinh nghiệm: Hay là cứ ở bệnh viện thêm một thời gian nữa, chờ Hiểu Thuần ở cữ xong hẵng về.
Cô hai Lâm Huệ Lan : Đừng lo hão nữa, da thịt lo gì xương. Cứ qua trăm ngày tuổi xem, đảm bảo ba thằng cu đứa nào đứa nấy cứng cáp cho mà xem.
Bà cả Lâm Huệ Phân cũng đồng tình: thế, ba thằng nhóc ngoài việc nhỏ con thì chẳng tật gì, ăn uống , chị thấy chán.
Lâm Huệ Huệ gật đầu lia lịa: Các chị đúng, các chị kinh nghiệm.
Lâm Huệ Na và Lâm Huệ Hân cũng đồng thanh: Chuẩn cần chỉnh.
Mẹ ơi──
Mẹ ơi──
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu chạy , Lục Hằng Viễn ở phía giữ cũng kịp.