Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 379

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:14:00
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

”Trong bộ hỷ phục đỏ thắm, Trịnh Ngọc Quyên sững sờ chị cả, giọng run rẩy: “Chị, chị nữa … Mẹ… cơ?”

Trịnh đại tỷ vội quệt nước mắt, nức nở: “Mẹ… mất trong tù .”

Tin dữ như sét đánh ngang tai khiến Trịnh Ngọc Quyên lảo đảo lùi mấy bước, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống sàn.

May mà Lục Hằng Viễn kịp thời lao đến đỡ lấy cô.

Hôn lễ còn bắt đầu, khách khứa cũng tới đông đủ. Để cho tươm tất, nở mày nở mặt, bà Lâm Huệ Phân tổ chức tiệc cưới tại nhà mà cố tình đặt trọn gói ở nhà hàng quốc doanh lớn nhất huyện Thắng Lợi. Lúc , bên cạnh cô dâu chú rể chỉ Lâm Hiểu Thuần và mấy chị em đang bế ba đứa nhỏ sinh ba.

Cả Trịnh Ngọc Quyên run lên bần bật, cô nghẹn, thốt nổi thành lời.

Lâm Hiểu Thuần lấy hết can đảm, cất tiếng hỏi: “Mẹ chị mất như thế nào ạ?”

Trịnh đại tỷ liếc cô em thứ tám đang cúi đầu chột , nghẹn ngào kể tội: “Còn tại cái con Bát lắm chuyện, về mách với tin em sắp lấy chồng ! Mẹ nghĩ thông nên … đ.â.m đầu tường tự vẫn .”

“Tại … Tại chịu buông tha cho con chứ?” Trịnh Ngọc Quyên gần như suy sụp, cô gào lên: “Con rốt cuộc sai điều gì mà đối xử với con như !”

Lục Hằng Viễn kìm cơn giận, quát lớn: “Mấy hết , ngay lập tức!”

Từ nhỏ đến lớn, ít khi nổi nóng, nhưng thì thật sự thể nhịn nữa. Sĩ diện tình gì đó, lúc đối với đều là vô nghĩa.

Thế nhưng, mấy chị em nhà họ Trịnh vẫn trơ đó, hề nhúc nhích.

Trịnh đại tỷ túm lấy cánh tay Trịnh Ngọc Quyên: “Ngọc Quyên , t.h.i t.h.ể vẫn còn ở nhà xác, em cùng bọn chị đưa về nhà .”

Lục Hằng Viễn sa sầm mặt: “Muốn thì mấy tự , đừng lôi kéo Ngọc Quyên.”

“Hằng Viễn.” Bà Lâm Huệ Phân tuy cũng giận sôi nhưng vẫn giữ lý trí hơn con trai. “Đây là chuyện nhà của Ngọc Quyên, cứ để con bé tự quyết định.”

Trịnh Ngọc Quyên đến mức vững. Cô chỉ thương cho sự của , mà còn cho phận quá đỗi trêu ngươi. Kiếp tạo nghiệp gì mà kiếp vớ một sẵn sàng lấy cả tính mạng để ép buộc con gái? Bà đang cố tình đám cưới của cô trở nên ghê tởm, khó xử đây mà!

lóc chán chê , cô vẫn tiễn đoạn đường cuối cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-379.html.]

Lâm Hiểu Thuần dường như thấu hiểu tâm trạng của Trịnh Ngọc Quyên lúc . Có quá nhiều sự bất đắc dĩ thể thành lời. Trịnh Ngọc Quyên cũng nắm chặt lấy tay Lâm Hiểu Thuần, như thể chỉ cách mới thể tiếp thêm cho cô sức mạnh.

Cố gắng trấn tĩnh , cô về phía chồng và chồng tương lai: “Hằng Viễn, dì Huệ Phân, con tiễn con đoạn đường cuối. Chỉ là… hôn lễ …”

Hôn lễ , cuối cùng do chính tay cô phá hỏng.

Bà Lâm Huệ Phân vỗ nhẹ lên tay cô an ủi: “Con cứ yên tâm , còn dì lo. Để Hằng Viễn với Hiểu Thuần cùng con, gì còn trông nom .”

“Dì Huệ Phân…” Trịnh Ngọc Quyên rưng rưng nước mắt, đầu tiên trong đời cô cảm nhận tình thương của một ấm áp đến từ bà Lâm Huệ Phân.

Bà Lâm Huệ Phân mỉm dịu dàng: “Dì ở nhà chờ con về dâng một ly đổi cách xưng hô.”

Trịnh Ngọc Quyên gọi một tiếng “”, nhưng đây là lúc thích hợp. Cô chỉ dùng sức gật đầu cho lời cảm tạ.

Lục Hằng Viễn trong lòng vô cùng khó chịu. Dù đăng ký kết hôn nhưng vẫn mong một hôn lễ trọn vẹn, chúc phúc, chứ bỏ tất cả khách khứa sắp đến để lo hậu sự cho chuyên gây rối của Trịnh Ngọc Quyên. Ngọc Quyên là vợ sắp cưới của , thể để cô chịu ấm ức một . Lỡ ai khó dễ cô, hối hận cũng kịp.

Thấy Lâm Hiểu Thuần cũng định theo, Trịnh đại tỷ liền tỏ thái độ mặt: “Cô đừng theo nữa, thấy cô . Nếu vì cô, cũng đến nông nỗi . Ngọc Quyên nó ngốc, phân biệt trong kẻ ngoài, chứ mấy chị em là kẻ ngốc.”

Ánh mắt Lâm Hiểu Thuần lạnh trông thấy: “Có ngốc thì , nhưng mấy chắc chắn là điếc . ? Đừng tự dát vàng lên mặt như thế.”

“Cô…” Trịnh đại tỷ tức đến đỏ mặt tía tai. “Cô thì càng !”

Bà Lâm Huệ Phân lúc mới nhận lỡ lời, vội : “Hiểu Thuần ở giúp tiếp khách. Này mấy cô nhà họ Trịnh, các cô cũng còn trẻ trung gì nữa, đừng học theo cái tính ngang ngược bất phân trái của các cô. Ai đúng ai sai, chẳng lẽ các cô mắt ?”

Lâm Huệ Huệ cũng chen mỉa mai: “Biết hổ một chút chứ, mấy thế mà coi ? Sớm chết, muộn chết, cứ nhằm đúng ngày cưới của Ngọc Quyên mà chết. Người mắt ai mà là bà cố tình con bé bẽ mặt?”

Lâm Huệ Na miệng lưỡi cũng độc kém, ôm Nhị Bảo quên góp lời châm chọc: “Có câu thế nào nhỉ? ‘Càng già càng hổ’ chính là để hạng như mấy đấy. Chết mà cũng để yên, đúng là cái thứ thất đức!”

Lâm Huệ Lan thì năng từ tốn hơn: “Theo thấy, chắc là bà cảm thấy với Ngọc Quyên, thấy còn mặt mũi nào sống đời nữa, xứng đáng tin con bé lấy chồng.”

Lâm Huệ Hân “phì” một tiếng khinh bỉ: “Mụ già đó, c.h.ế.t vẫn hết tội. Cũng chỉ Ngọc Quyên nó mềm lòng thôi, thì tát cho một trận, chừng còn quất roi t.h.i t.h.ể chứ.”

Lục Hằng Viễn mấy dì vợ tương lai mỗi một câu, mồm mép ai cũng sắc như dao, mắng chửi bà vợ quá cố của tơi tả mà trong lòng cũng hả hê đôi chút.

Loading...