Lâm Hiểu Thuần bật trêu chọc: “Sao thế, bây giờ còn thỏa mãn với việc xách túi giúp em nữa ?”
Thẩm Việt cẩn thận ngâm chân cô chậu nước ấm. Dù , cơn đau buốt vẫn khiến cô toát mồ hôi lạnh. Anh dịu dàng dỗ dành: “Cố chịu một chút nhé, ngâm một lát cho vết phồng mềm , chích nó bôi thuốc là khỏi ngay thôi.”
“Vâng.” Lâm Hiểu Thuần cũng hiểu thà đau một thôi, xử lý sớm vết phồng rộp thì chân mới mau lành .
Cuối cùng, nhiệm vụ “mua sắm tất niên” giao trọn cho Thẩm Việt. Lâm Hiểu Thuần hí hửng liệt kê một danh sách dài dằng dặc. Không chỉ quà cáp cho bạn bè thích, mà còn cả phúc lợi cho công nhân, đồ đạc sắm sửa cho cái Tết của cả nhà nữa.
Thẩm Việt chạy ngược chạy xuôi mất ba ngày trời, mãi đến tận ba mươi Tết mới ngơi tay.
Lúc , chân của Lâm Hiểu Thuần cũng khỏi hẳn. Đêm Giao thừa, cô trổ tài nấu một bàn thịnh soạn những món ngon.
Thẩm Phương, em gái của Thẩm Việt, giờ kết hôn với Tiểu Ngô. Mối quan hệ chị dâu em chồng giữa cô và Lâm Hiểu Thuần vô cùng hòa hợp.
Có Thẩm Phương phụ giúp, công việc bếp núc cũng nhàn hơn hẳn. Trong bữa cơm, Tần Kiến Thiết kìm mà uống thêm vài ly, bỗng nhắc đến Tô Tuyết Hàm: “Hiểu Thuần , dạo chẳng thấy cháu qua với con bé Tuyết Hàm nữa nhỉ?”
Tô Tuyết Hàm?
Lâm Hiểu Thuần sững : “Cậu ơi, Tuyết Hàm phân công đến thủ đô việc ạ. Bọn cháu thỉnh thoảng vẫn thư từ qua , nhưng ai cũng bận rộn cả.”
“Ta .” Tần Kiến Thiết tiếp: “Nó việc ở bệnh viện quân khu của chúng đấy. Ta… là…”
“Chuyện gì ?” Lâm Hiểu Thuần hiểu ông đang gì.
Tần Kiến Thiết ấp a ấp úng: “Ý là… nó kể với cháu chuyện gì ?”
Lâm Hiểu Thuần ngẫm nghĩ một lúc: “Có ạ, con bé công việc ở bệnh viện , đổi môi trường mới nên con cũng cởi mở hơn nhiều .”
“Còn gì nữa ?” Tần Kiến Thiết sốt ruột hỏi dồn.
“Chắc chỉ thôi ạ.” Lâm Hiểu Thuần thật sự nghĩ gì khác. “Hình như còn gì đặc biệt cả.”
Tần Kiến Thiết “ừ” một tiếng, vẻ mặt đăm chiêu.
Lâm Hiểu Thuần ngơ ngác. Cô thật sự hiểu nổi tại đột ngột hỏi về Tô Tuyết Hàm một cách khó hiểu như . Cũng tại chỉ EQ của cô cao cho lắm, chuyện tình cảm của bản còn mới gỡ rối xong, nên đối với tâm tư của khác, cô thật tình chẳng tài nào đoán nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-386.html.]
Cô sang Thẩm Việt, cũng uống chút rượu, bèn thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ định nhận Tô Tuyết Hàm con gái nuôi ạ?”
Gương mặt vốn đang ửng hồng vì men rượu của Tần Kiến Thiết bỗng sa sầm : “Ăn no thì ngủ sớm .”
Nói xong, ông phẩy tay áo bỏ .
Thẩm Việt ngớ .
Anh gì sai , chẳng qua là chọc thủng lớp giấy cửa sổ thôi mà.
Sao đột nhiên giận dỗi như ?
Lâm Hiểu Thuần trừng mắt lườm một cái, trách toạc sự thật phũ phàng như thế. Lúc nãy cô chỉ là trao đổi ánh mắt một chút, hiệu đừng hỏi dồn nữa.
Giờ thì , bộ dạng của là ông đang giận thật .
Tiểu Ngô lén lút hiệu cho Lâm Hiểu Thuần.
Nhận tín hiệu, Lâm Hiểu Thuần lập tức ghé sát , hạ giọng hỏi: “Anh ơi, chuyện gì thế? Sao nổi giận đột ngột ?”
Thẩm Việt cũng tò mò ghé đầu qua.
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu ăn no từ sớm, chạy chơi với ba đứa em sinh ba.
Tiểu Ngô liếc về hướng Tần Kiến Thiết rời , thì thầm: “Bố nuôi nhận con gái nuôi .”
Lâm Hiểu Thuần: “...”
Thẩm Việt: “...”
Thẩm Phương: “...”
Không nhận con gái nuôi thì cũng chuyện gì to tát, cớ gì nổi giận như thế?
Lâm Hiểu Thuần khó hiểu: “Anh rõ hơn , cho bọn em hết thắc mắc với.”
“ đó Tần Ngô, em càng lúc càng thấy khó hiểu thế nhỉ?” Thẩm Phương cũng mang vẻ mặt mờ mịt.