Thẩm Việt vểnh tai lên hóng chuyện, c.h.ế.t cho minh bạch chứ, xem tại Tần Kiến Thiết đột ngột đổi sắc mặt như .
Tiểu Ngô hắng giọng, hạ giọng xuống mức thấp nhất: “Bố nuôi hình như … ý đó với cô Tô Tuyết Hàm.”
“Ý nào?” Thẩm Việt khó chịu mặt, “Muốn thì một cho xong , ghét nhất cái kiểu úp úp mở mở.”
Bây giờ cũng là hai của Tiểu Ngô , ai sợ ai chứ!
Tiểu Ngô chút ngại ngùng, đành đánh bạo : “Thủ trưởng hình như… thích cô Tô Tuyết Hàm.”
Thẩm Phương ngơ ngác.
Thẩm Việt thì sốc đến sững sờ.
Còn Lâm Hiểu Thuần thì kinh ngạc đến mức hai mắt mở to.
Tô Tuyết Hàm là bạn cô, là bạn chí cốt của cô cơ mà!
Con bé còn nhỏ hơn cô hai tuổi.
Chuyện …
Chuyện là thế nào?
Tô Tuyết Hàm từng kể với cô chuyện , lẽ nào là đơn phương ư?
Lời , Tiểu Ngô cũng chẳng còn gì để giấu, bèn kể hết: “Dạo bố nuôi viêm ruột thừa viện, chuyện đều . điều là ở bệnh viện, ông gặp cô Tô Tuyết Hàm. Cô chăm sóc bố nuôi tận tình. Lần nào đến cũng thấy hai họ , trông thiết lắm.”
Lâm Hiểu Thuần hỏi : “ thế thì chứng minh điều gì ?”
Cậu và Tô Tuyết Hàm vốn quen , chuyện nhiều một chút cũng là bình thường. Hơn nữa, nể mặt cô, Tô Tuyết Hàm chắc chắn sẽ quan tâm chăm sóc nhiều hơn.
Tiểu Ngô nghi ngờ liếc Lâm Hiểu Thuần, nếu thấy vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, nghĩ cô đang giả vờ.
Anh cũng nghiêm túc hẳn lên: “Có còn thấy thủ trưởng…”
“Khụ khụ──”
Tiểu Ngô đang hăng say, Lâm Hiểu Thuần, Thẩm Việt và Thẩm Phương cũng đang nín thở lắng , thì ngờ Tần Kiến Thiết đột ngột xuất hiện ngay lưng họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-387.html.]
Tiểu Ngô lúc chỉ cái hố để chui xuống cho đỡ hổ.
Thẩm Việt, Thẩm Phương và Lâm Hiểu Thuần cũng hổ kém, nhân vật chính của câu chuyện bắt quả tang tại trận, họ chỉ tìm cái khe nứt nào đó mà chui .
Lâm Hiểu Thuần gượng gạo: “Cậu… ạ.”
Tần Kiến Thiết .
Ông chắp hai tay lưng, dáng một vị lão cán bộ.
Ông trầm giọng: “Đừng tưởng các con đang gì. Tiểu Ngô, con ở bên cạnh nữa ?”
“Trời đất chứng giám ạ, bố nuôi!” Tiểu Ngô kêu oan, “Con thật sự gì hết.”
Nhiều nhất thì cũng chỉ một chút thôi.
Haizz, thà còn hơn.
Một chút đó cũng đủ để khơi dậy trí tò mò của cả ba còn .
Tần Kiến Thiết trong phòng, khiến cho mấy họ càng thêm căng thẳng.
Lâm Hiểu Thuần lấy hết can đảm lên tiếng: “Cậu ơi, nhận Tuyết Hàm con gái nuôi thì thôi ạ. Chỉ là…”
“Được, nhận.” Tần Kiến Thiết ngắt lời cô, “Cứ như là .”
Điều Lâm Hiểu Thuần là, hai họ chênh lệch tuổi tác quá lớn, nếu là mối quan hệ khác thì chút phù hợp!
Cho dù cô là xuyên , thể miễn cưỡng chấp nhận những chuyện .
còn khác thì ?
Còn bản Tô Tuyết Hàm thì ?
Cô giờ từng nhận thấy dấu hiệu nào qua những lá thư của bạn .
Nếu Tô Tuyết Hàm cũng ý đó, hai họ sẵn sàng đối mặt với lời tiếng của thiên hạ thì ngoài như cô cũng thể gì hơn.
Vấn đề mấu chốt là, Tô Tuyết Hàm chắc sẽ đồng ý nhỉ?
Mặc dù cô cũng thừa nhận , Tần Kiến Thiết, là một đàn ông ưu tú, nhưng thật sự hợp chút nào!