Trịnh Ngọc Quyên cũng hùa theo:   , món chính còn   . Ăn xong hẵng ,  ăn hết là  nể mặt tớ  đấy. 
Tô Tuyết Hàm đành   xuống .
Chỉ là bữa ăn  cô ăn mà như  mất hồn, sơn hào hải vị bày   mắt cũng chẳng nếm  mùi vị gì.
Trong lòng cô cứ vang lên câu hỏi, Tần Kiến Thiết thật sự   trong lòng  ? Người đó là ai? Một kẻ  tàn ma dại như  chắc chắn   tư cách  ông  thích. Hơn nữa, cái cơ thể  của cô đến con cũng chẳng thể sinh,  gì đến chuyện tìm đối tượng?
Thế nhưng, sâu trong lòng cô  le lói một tia hy vọng. Người đàn ông trưởng thành và bao dung  luôn cho cô cảm giác an  tuyệt đối. Từ  đến nay, cô  từng thấy  phụ nữ nào khác bên cạnh ông, mà  tiếp xúc với ông nhiều nhất  chính là cô. Lẽ nào...  trong lòng ông là ?
Không,  thể nào.
 những lời ông từng   như một câu thần chú cứ quẩn quanh bên tai cô:  Tin ,  sẽ bảo vệ em. Tin ,  sẽ bảo vệ em,  sẽ bảo vệ em... 
Lâm Hiểu Thuần vẫn luôn kín đáo quan sát Tô Tuyết Hàm, thấy cô cứ đờ đẫn gắp thức ăn bỏ  miệng. Mãi đến khi thấy Tô Tuyết Hàm khẽ lắc lắc đầu, cô  nhịn  bèn hỏi:  Tuyết Hàm,   khỏe ở  ? Nếu   thì đừng cố nhé. 
Tô Tuyết Hàm gắng gượng nặn  một nụ :  Tớ  , đừng lo. 
Lâm Hiểu Thuần thở dài:  Nếu  thấy khó xử quá thì thôi,  cần ép  . Hôm nào đó tớ tự  hỏi cũng . 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nghe , Tô Tuyết Hàm lập tức đáp:  Để tớ hỏi giúp . 
 Cậu  quá, cảm ơn  nhiều nhé Tuyết Hàm.  Lâm Hiểu Thuần nắm lấy tay Tô Tuyết Hàm, bàn tay cô lạnh toát.
Tô Tuyết Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện  vẫn là nên để chính cô hỏi thì hơn. Cô   kiểu  lằng nhằng, và cô tin Tần Kiến Thiết cũng . Nếu để Lâm Hiểu Thuần hỏi, lỡ    đáp án từ miệng con bé thì sẽ khó xử  bao.
Thực , trong lòng Tô Tuyết Hàm  chắc đến tám phần rằng  trong lòng Tần Kiến Thiết chính là , nhưng sự tự ti cố hữu khiến cô  dám thừa nhận. Với cô, tuổi tác của Tần Kiến Thiết  bao giờ là vấn đề. Một  thiếu thốn tình thương của cha và  ấm gia đình sẽ chỉ quan tâm đến việc ai  thể mang  cho  sự ấm áp mà thôi.
Ra khỏi quán ăn, một cơn gió lạnh thổi qua  Tô Tuyết Hàm tỉnh táo . Ý định đến bệnh viện  hai chợt trở nên thôi thúc. Cô quyết định  cùng Lâm Hiểu Thuần đến thăm Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược Tuyết   nhốt ở bệnh viện  hai bốn năm . Kể cả   bệnh tâm thần thật, thì một  bình thường cũng  sớm trở thành phế nhân. Mỗi khi nghĩ đến nỗi đau đớn  hành hạ đến mức  thể sinh con, lòng Tô Tuyết Hàm  quặn thắt như  c.h.ế.t . Chỉ khi  thấy Tô Nhược Tuyết sống  bằng chết, cô mới cảm thấy nguôi ngoai phần nào.
Trong dịp Tết,  nhiều bác sĩ  nghỉ phép, chỉ còn  vài  trực ban. Vì , để phòng ngừa bệnh nhân  hành vi quá khích, mỗi  đều  nhốt chặt trong phòng bệnh,   trường hợp đặc biệt sẽ   thả  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-391.html.]
Lâm Hiểu Thuần và Tô Tuyết Hàm dừng   cửa phòng bệnh của Tô Nhược Tuyết. Qua ô cửa sổ nhỏ, họ  thể quan sát  động tĩnh bên trong. Hoàn cảnh  chẳng khác gì  tù.
Ông bà Tô  từ bỏ việc tìm kiếm Tô Nhược Tuyết, chỉ đơn giản cho rằng cô con gái  là một đứa vô tâm, vô phế,   lương tri. Họ  bao giờ ngờ rằng Lâm Hiểu Thuần  chơi một vố   đèn thì tối , khiến họ suốt bốn năm trời  tìm   chút manh mối nào.
Qua ô cửa sổ, Tô Nhược Tuyết bên trong  gầy trơ xương, nhưng vẫn  thể nhận  đường nét của cô . Tô Nhược Tuyết đang bò rạp  mặt đất,   đang  gì. Đột nhiên, cô  chộp lấy một con bọ cánh cứng   lên khanh khách ngây dại.
Sau đó, cô  lầm bầm  với con bọ:  Mày đen như thế   mày   ? Mau  yêu tao . 
Con bọ tất nhiên  phát  âm thanh nào.
Lâm Hiểu Thuần kinh hãi khi thấy Tô Nhược Tuyết một miếng nuốt chửng con bọ  miệng, nhai rau ráu một cách ngon lành.
Vừa nhai, cô    ngô nghê:  Triệu Đình Xuyên, mày  yêu tao, tao sẽ ăn thịt mày, hắc hắc hắc... Ha ha ha ha ha ha. 
Lâm Hiểu Thuần và Tô Tuyết Hàm gần như cùng lúc  mặt , cảm giác  chỉ là ghê tởm mà còn là một nỗi rùng rợn khó tả.
Tô Nhược Tuyết… thật sự  hóa điên .
Tô Tuyết Hàm lẩm bẩm:  Nếu chúng     với cô ,  lẽ  phát điên  là tớ. 
 Ác giả ác báo thôi. Chúng  chỉ đang cố gắng bảo vệ chính . 
Về điểm , Lâm Hiểu Thuần   chắc chắn. Nếu để Tô Nhược Tuyết tiếp tục tác yêu tác quái,  chừng cả hai cô   còn mạng sống. Bây giờ giữ  mạng cho cô , cho dù một ngày nào đó bố  Tô Nhược Tuyết tìm đến đây, họ cũng  sợ. Tô Tuyết Hàm  vô  lý do để thoái thác, thậm chí còn  thể khiến Tô Nhược Tuyết tiếp tục  giam ở bệnh viện .
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Hiểu Thuần và Tô Tuyết Hàm chia tay . Cô  về nhà ngay, vì  cô vẫn đang ở nhà chờ tin .
 như cô dự đoán, cô  bước  cửa, Tần Kiến Thiết  hỏi ngay:  Sao , con bé Tuyết Hàm  thế nào? 
Lâm Hiểu Thuần cố tình úp mở,  :  Con  cố gắng hết sức giúp  . Lúc nào hai  ,  cứ đưa Tuyết Hàm  cùng, để con bé tự  với . 
Tần Kiến Thiết:  ... 
Ông  vẻ  hài lòng lắm với câu trả lời , nhưng nếu Tô Tuyết Hàm  tự   thì cũng . Con gái nhà   da mặt mỏng, ông  thể hiểu.
Nghĩ , ông  tìm Tiểu Ngô:  Tiểu Ngô,  với Thẩm Phương  tàu hỏa về nhé,  sẽ tự lái xe.