Chu Tiểu Hồng rùng  một cái:  Cháu   dậy nổi, chân cháu  xe họ đ.â.m hỏng , các chú mau bắt cô   . 
Đàm Lão Thất sa sầm mặt,   chút cảm xúc:  Lúc nãy  đến đây rõ ràng thấy cô còn ,  bây giờ    dậy nổi? 
Chu Tiểu Hồng đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật tăm tối:  Cháu  , là   túm áo cháu. Chú  áo cháu . 
Nói  cô  vỗ vỗ lên n.g.ự.c .
Đàm Lão Thất cau mày:  Xin cô tự trọng. Giữa thanh thiên bạch nhật mà cô dám công khai quyến rũ đội trưởng đây ? Cô đang sỉ nhục  đấy! 
Chu Tiểu Hồng ngơ ngác. Chẳng qua chỉ     vết nhăn  áo do  túm thôi mà,   thành quyến rũ ?
 khi cúi xuống , cô  mới điếng  nhận  chiếc cúc áo  n.g.ự.c   bung  từ lúc nào, để lộ cả mảng da thịt trắng nõn. Mặt cô  đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Cúc áo của cô  ?”
“Tranh thủ lúc hỗn loạn, Hắc Nha  nhanh tay giật phăng chiếc cúc áo của Chu Tiểu Hồng ném  xa.
Lâm Hiểu Thuần nhướng mày, thầm khen Hắc Nha đúng là kẻ  chớp thời cơ.
Làm  lắm!
Chu Tiểu Hồng vội vàng ôm lấy vạt áo  ngực, giọng điệu  oan ức  căm phẫn chỉ  Lâm Hiểu Thuần:  Cô  cố ý đ.â.m ! Chú cảnh sát ơi, chú   chủ cho ! 
Ở cái thời mà   còn hát vang bài  nhặt  một cắc bạc, em trao cho chú cảnh sát , hình ảnh  chú cảnh sát  đúng là vạn năng thật.
Lâm Hiểu Thuần vẫn bình tĩnh lạ thường:  Xe của  đang  thẳng, là cô  tự dưng lao  gầm xe . Chú  xem, loại  chuyên  ăn vạ thế   nên tống  tù sớm một chút ? 
Đàm lão Thất gật đầu tán thành.
Chu Tiểu Hồng sững sờ, hóa  nãy giờ   lóc kể lể đều là công cốc.
Ả  bắt đầu sụt sùi, nước mắt lưng tròng:  Chú cảnh sát ơi... Hu hu... Cháu hộc m.á.u  , chú xem, cháu ói  nhiều thế  cơ mà... Mọi  đều  cháu  nội thương ... Hu hu... Cháu sợ lắm! 
Khóe miệng Đàm lão Thất giật giật:  Tất cả theo  về đồn. Có thật  , giám định là  ngay. 
Mục đích của Chu Tiểu Hồng   chỉ đơn giản như , ả  Lâm Hiểu Thuần   bại danh liệt,   tù! Ả vội vàng nháy mắt  hiệu cho đồng bọn.
Đám   xem   chỉ nhận tiền là xong việc. Dù mặt mũi  bầm dập  vụ ẩu đả, chúng vẫn  sức la lối, phụ họa cho Chu Tiểu Hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-409.html.]
 Không thể đến đồn cảnh sát! Ai  các  với tài xế   cùng một giuộc ! 
 Chúng  ghét nhất cái thói quan thương cấu kết của bọn nhà giàu các ! Đừng hòng lừa gạt dân đen chúng ! 
  ! Người  hộc m.á.u  thế , nhỡ các  giở trò với kết quả giám định thì ? Lúc đấy cô     mà kêu oan? 
 Chúng  cần một lời giải thích! Chúng  cần sự công bằng, công chính, công khai! 
 Công bằng! Công chính! Công khai! 
 Trả  công bằng cho   hại! 
Bọn họ nghĩ chỉ cần dựa  đám đông ồn ào là  thể khiến cô  bại danh liệt ?
Lâm Hiểu Thuần hừ lạnh một tiếng:  Nếu   thì chiều theo ý họ . Kẻo    tưởng  giở trò khuất tất .  là quá coi trọng  . 
Đàm lão Thất cũng thấy nực . Đụng  cô Lâm đây, chẳng  là tự chuốc lấy phiền phức ?
Chỉ bằng mấy câu khẩu hiệu  công bằng, công chính, công khai  mà đòi đạt  mục đích ư?
 lầm hết sức.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Theo như ông  về cô gái , cô hẳn   mười phần chắc chắn, nếu   chẳng thể điềm tĩnh đến . Huống hồ, cô  nay luôn là  tuân thủ pháp luật.
Ông cao giọng :  Vậy thì giám định tại hiện trường! 
Chu Tiểu Hồng lúc  mới thở phào nhẹ nhõm. Người ở khoa giám định chính là con trai của dì cả nhà ả. Có quan hệ mà  dùng thì đúng là đồ ngốc, ả  mua chuộc từ sớm . Thấy  của khoa giám định  đến, Chu Tiểu Hồng càng thêm tự tin.
Nhân viên giám định trẻ tuổi  cầm ống  khám qua loa,  ấn ấn  bụng Chu Tiểu Hồng hỏi  đau .
Chu Tiểu Hồng cố hết sức kêu la, phóng đại cơn đau của . Đặc biệt là vết m.á.u  khô quắt  nơi khóe miệng và cằm trông càng thêm phần thảm thương.
Chàng trai trẻ đúng là ngựa non háu đá, trực tiếp phán một câu: Chấn thương vỡ lá lách.
Đàm lão Thất chau mày, khó hiểu  về phía Lâm Hiểu Thuần. Ánh mắt ông như  hỏi: Rốt cuộc  đ.â.m  ,    cả chấn thương vỡ lách thế ?
Trong đầu Lâm Hiểu Thuần vang lên tiếng  gâu gâu  của Bính Tịch Tịch:  Bậy bạ! Rõ ràng chẳng  bệnh tật gì sất, chẳng qua là do táo bón lâu ngày nên chướng bụng thôi. 
Lâm Hiểu Thuần thoáng rùng , hệ thống Bính Tịch Tịch  quét cũng kỹ quá.    lời của nó, cô  càng thêm chắc chắn.
Chu Tiểu Hồng dứt khoát  lăn  đất, miệng  ngừng rên rỉ:  Ui da… ui da…