Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 411

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:18:01
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

thế ? Sao ở đây? Cô giả vờ ngơ ngác, định bụng lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

Đối với cái gọi là cắt bỏ lá lách ảnh hưởng đến sinh hoạt và tuổi thọ, cô tuyệt đối tin. Dù chẳng gì về y học, nhưng trực giác mách bảo rằng Lâm Hiểu Thuần chẳng ý gì.

Lúc , những kẻ đồng lõa rõ ngọn ngành còn tưởng Chu Tiểu Hồng cần phối hợp, dù cô tóm gọn vẫn nhiệt tình la lối.

Thấy , đụng đến mất trí nhớ ?

, đáng sợ thật, còn công lý ?

Có bản lĩnh thì các bớt , lấy lá lách đây chuyện!

ô tô là ngon lắm hả, dựa cho hại một cơ hội phản kháng?

Có tiền thì lắm , tiền cũng coi thường mạng !

Bắt cô tù! Đi tù!

Đi tù!

Đàm lão Thất đám ồn ào cho phát bực, lạnh lùng quát: Hét đủ ? Rốt cuộc đ.â.m là cô , là các ?

Những tiếng la ó bênh vực kẻ yếu nhỏ dần, nhưng vẫn còn vài lầm bầm ủng hộ Chu Tiểu Hồng.

Lâm Hiểu Thuần quét mắt một vòng, khẩy: Từ lúc Chu Tiểu Hồng chui gầm xe cho đến bây giờ, chỉ mấy là ồn ào nhất. lý do để nghi ngờ họ và Chu Tiểu Hồng là cùng một giuộc. Nếu là đồng bọn gây án, nên xử lý thế nào đây?

Nói bậy! Chúng quen !

thế, chúng thấy chuyện bất bình chẳng lẽ lên tiếng ?

chỉ đơn giản là ngứa mắt cô thôi!

Ai mà cùng hội cùng thuyền với cô , còn chẳng là ai.

Đâm mà còn vênh váo thế, cô đúng là một ở cái đất Bắc Thị .

Kiếm hai đồng tiền bẩn, là thể gì thì hả!

chúng là một bọn thì chúng là một bọn chắc!

Đám đồng lõa của Chu Tiểu Hồng nhao nhao phản bác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-411.html.]

Giữa lúc đó, một ăn mặc vá víu trong đám đông bỗng lên tiếng: Họ đúng là một bọn đấy! thấy cô gái đ.â.m cứ liếc mắt hiệu cho họ nãy giờ.

Chu Tiểu Hồng theo phản xạ chùi nước mắt, chối bay: .

gì? Lâm Hiểu Thuần hỏi vặn một cách tỉnh bơ, Không mất trí nhớ? Hay liếc mắt hiệu, mà chỉ đang liếc mắt đưa tình? Hay là cô gài bẫy nên trong lòng khó chịu?

Chu Tiểu Hồng tức giận gào lên: Lâm Hiểu Thuần, cô đúng là đồ đàn bà độc ác! Cô nhất định đẩy chỗ c.h.ế.t mới hả !

Lâm Hiểu Thuần ngước mắt , giọng lạnh tanh: Là cô tự tìm đường chết. Tự tự chịu thôi.

Cô… Chu Tiểu Hồng nghiến răng ken két.

Lâm Hiểu Thuần nhếch môi: Trước khi tính kế , cũng nên tự xem là ai. Bây giờ cô quyền lựa chọn . Đừng tưởng , cô thông đồng với cả của khoa giám định . Đây rõ ràng là một vụ ăn vạ chủ mưu.

Chàng trai trẻ của khoa giám định lập tức vặc : hề quen , thông đồng cái gì? Cô đừng ngậm m.á.u phun , vu khống công an là tù đấy!

Đàm lão Thất liếc : Có thông đồng , cứ lấy lá lách của cô .

Chàng trai trẻ chắc chắn lắm về phán đoán của , liền chột : Kể cả vỡ lá lách, cũng chỉ thể chứng tỏ tay nghề , chứ thể thông đồng với cô .

Ồ… Lâm Hiểu Thuần hừ lạnh, Tiêu chuẩn tuyển của bên công an các thấp đến ? Tự vả mặt mà cũng thể một cách thanh tao thoát tục như thế, đúng là của hiếm trong ngành .

Chàng trai trẻ tức tối: đây bằng thực lực, bản lĩnh thật sự!

Lời lẽ đều để một hết . Anh nghĩ khác là bố chắc, mà chiều theo cái tính ương bướng của ! Lâm Hiểu Thuần liếc mắt sắc lẻm.

Đàm lão Thất cũng sớm nhận trai vấn đề, ông hiệu cho đồng sự bên cạnh: Bắt hết .

Chàng trai trẻ giãy giụa: Tại bắt ? Buông !

Chu Tiểu Hồng cũng hoảng hốt la lên: Bắt nhầm , đâm!

Đám đồng lõa của cô cũng bất an, nhao nhao phản đối. Những qua đường hiếu kỳ rõ chân tướng cũng bắt đầu nghi hoặc, bởi trong suy nghĩ của họ, công an là đại diện cho công lý, nhà nước thể phạm sai lầm.

Huống hồ, Chu Tiểu Hồng lúc còn vẻ yếu ớt, suy nhược như ban đầu, cử động rõ ràng là nhanh nhẹn. Người tinh ý, chỉ cần ngốc, đều thể chân tướng của màn kịch .

Một chiếc xe lúc đầu đủ, đó khoa giám định điều thêm một chiếc nữa mới chở hết cả đám .

Đàm lão Thất lên xe của Lâm Hiểu Thuần, cùng đến Cục Công an.

Lâm Hiểu Thuần liếc đồng hồ, trì hoãn ở đây gần hai tiếng. Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ ký hợp đồng.

Loading...