Cố Vũ  , ánh mắt chợt lóe lên. Với thực lực kinh tế của gia đình,  đương nhiên  
“ , đó là lòng trung thành,”  đầu bếp suy nghĩ một chút  đáp, “Trong hợp đồng cũng  ghi rõ.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Ừm,  .” Lâm Hiểu Thuần bình thản gật đầu, “Thứ chúng  sắp  đây sẽ là món ăn  một  hai ở huyện Trường Thắng, thậm chí là  cả nước. Vì , điều quan trọng nhất là   giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối   tiết lộ công thức. Tất cả những thứ đó đều thuộc về bí mật kinh doanh.”
Anh đầu bếp nghiêm túc đáp: “ hiểu.”
Lâm Hiểu Thuần  tiếp, giọng điệu  mềm mỏng  đanh thép: “Tiết lộ bí mật kinh doanh là hành vi phạm pháp   tù.  tin  là  thông minh, mà  thông minh thì sẽ  tự  cắt đứt đường lui của bản . Chế độ đãi ngộ  dành cho  chắc chắn là  nhất trong ngành ẩm thực . Nếu việc kinh doanh thuận lợi,  sẽ thưởng thêm cho  tùy theo tình hình.”
“ hiểu , Lâm tổng.” Chàng đầu bếp đáp  với thái độ  kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
Lâm Hiểu Thuần liếc  Trịnh Ngọc Quyên,   với  : “Tốt , vất vả cho . Anh xuống   ,  việc gì chúng  sẽ trao đổi .”
Đợi  đầu bếp  , Trịnh Ngọc Quyên mới ghé sát  tai Lâm Hiểu Thuần thì thầm: “Chiêu  của  cao tay thật đấy,  đ.ấ.m  xoa. Tớ đúng là  bằng  ,  học hỏi nhiều.”
Hai  trêu chọc  một lúc, Lâm Hiểu Thuần  hỏi: “Bác cả dạo  thế nào? Dạo  tớ bận quá, cũng   thời gian qua thăm bác.”
“Mẹ tớ vẫn khỏe, chỉ là nhớ  thôi, cứ nhắc suốt bảo  bớt chút thời gian qua chơi với bà đấy.” Trịnh Ngọc Quyên    vỗ vỗ  chân Lâm Hiểu Thuần, thầm nghĩ  chân con bé   thẳng và  hơn chân  thế nhỉ.
Lâm Hiểu Thuần trầm ngâm một lát  quyết định: “Chiều nay , chiều nay tớ đưa bọn nhỏ qua.”
“Thật á? Thế để tớ gọi báo cho  một tiếng, cho bà mừng .” Trịnh Ngọc Quyên  xong liền  dậy định  lấy điện thoại bàn gọi về nhà.
Lâm Hiểu Thuần vội ngăn : “Đừng, khoan hãy , tớ  cho bác một bất ngờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-422.html.]
Thật , cô sợ nếu báo , bác cả  tất bật chuẩn  cái  cái ,  khi còn loay hoay  cả hoành thánh cho bọn trẻ nữa.
“Thôi .” Trịnh Ngọc Quyên rụt tay , “Vậy  nhất định  qua đấy nhé.”
Lâm Hiểu Thuần gật đầu lia lịa cam đoan,  đó mới dắt theo Hắc Nha về nhà.
Tầm bốn năm giờ chiều, Lâm Hiểu Thuần mới dẫn theo ba đứa con sinh ba đến nhà bác cả Lâm Huệ Phân.
Không ngờ,   bác cả  kịp chuẩn  gì thì Trịnh Ngọc Quyên  về , đeo tạp dề sẵn sàng  bếp. Trong lòng họ, đãi khách bằng sủi cảo mới là trang trọng và đúng điệu nhất.
Trịnh Ngọc Quyên  hiểu chuyện, liền : “Cậu cứ   chuyện với  , một  tớ lo .”
Lâm Hiểu Thuần cũng  khách sáo với cô bạn. Tình bạn bao năm nay,  thêm quan hệ họ hàng, khiến mối quan hệ giữa hai  càng thêm  thiết.
Ba đứa nhóc sinh ba nhanh chóng nhập hội chơi đùa cùng con trai của Trịnh Ngọc Quyên. Lâm Hiểu Thuần kéo tay bác cả Lâm Huệ Phân, thì thầm: “Bác ơi, con  chuyện  hỏi bác.”
Lâm Huệ Phân ngạc nhiên: “Chuyện gì mà khiến con trông khó xử ?”
Lâm Hiểu Thuần đắn đo một lúc  hỏi: “Bác còn nhớ ba con trông như thế nào  ạ?”
“Con bé ngốc ,  bác   nhớ  chứ.”
Nói , bà cẩn thận lấy từ trong khung ảnh cũ  một tấm hình chụp chung của Lâm Thế Xương thời trẻ cùng bốn chị em gái.
“Con xem , ba con ngày xưa  trai  tiếng, phong độ ngời ngời, chẳng  đối thủ. Con gái trong làng  xóm  ai mà   gả cho ông . May mà  con với ba con là thanh mai trúc mã, tình cảm sớm  bén rễ. Tiếc là sinh   đúng thời, nếu  họ  là một cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc . Mẹ con cũng là  phụ nữ khổ mệnh, mà ba con cũng là  đàn ông bạc phận. Nỗi ám ảnh của  con về ba con sâu đậm quá, nếu  cũng chẳng đến nỗi uất ức mà qua đời.”
Lâm Hiểu Thuần  thể phủ nhận, thời đại đó  tạo  quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt.