Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:20:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Hiểu Thuần càng nhíu chặt mày.

Trước Thẩm Việt sống theo kiểu “áo mới ba năm, áo cũ ba năm, vá vá may may mặc thêm ba năm nữa” cơ mà. Bây giờ vì cô mà định đốt cả chiếc áo mới mua.

Không ! Mới chút tiền phông bạt . Lãng phí là đáng hổ.

- Đốt cái gì mà đốt! Nhà bây giờ tuy thiếu tiền nhưng cũng thể lãng phí như thế . Về đưa cho dì Tôn giẻ lau.

Khóe miệng Thẩm Việt giật giật:

- Được , bà xã vui là .

Anh Lâm Hiểu Thuần chịu đùa tức là còn để bụng chuyện nữa.

Lòng nhẹ nhõm nhiều.

Lâm Hiểu Thuần bộ yểu điệu, ngả lòng Thẩm Việt. Theo phản xạ tự nhiên, vội vàng ôm chầm lấy cô, ân cần hỏi:

- Vợ mệt , để cõng em .

- Được thôi. - Lâm Hiểu Thuần liếc mắt qua góc tường, nơi một cô gái đang lén lút trộm, chút do dự mà leo lên tấm lưng vững chãi của Thẩm Việt.

Vốn dĩ cô điệu đà đến mức , nhưng để chọc tức cô nàng điều , cô cũng đành chơi lớn một phen, học hỏi xem xanh diễn thế nào.

Thẩm Việt hề để ý đến cô gái , trong mắt trong lòng bây giờ chỉ mỗi vợ thôi.

Cõng Lâm Hiểu Thuần lưng, đáng lẽ thể nhanh như bay, nhưng để tận hưởng thời gian riêng tư của hai , cố tình thật chậm.

Hành động khiến cô gái đang nấp ở phía , cái mũi và cả khuôn mặt đều đang lệch vì cú ngã, tức đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân. Móng tay bấm sâu da thịt mà cô cũng hề , chỉ nghiến răng ken két:

- Lâm Hiểu Thuần, cô cứ đợi đấy!

Thẩm Việt cõng Lâm Hiểu Thuần về đến tận nhà.

Đại Bảo vội lấy tay che mắt, lí nhí:

- Mẹ ngại quá

Nhị Bảo thì khúc khích :

- Ông ngoại còn ba mươi giây nữa là đến nhà đấy ạ.

Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu đang yên tĩnh bài tập cũng đồng loạt lấy tay che mặt. Tam Bảo gì, nhưng hành động cũng lên tất cả.

Lâm Hiểu Thuần vội vàng tụt xuống khỏi lưng Thẩm Việt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-432.html.]

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Tần Kiến Thiết bước cửa.

Thẩm Việt ngờ vực Nhị Bảo, hỏi :

- Sao con ?

Nhị Bảo vênh mặt đáp ư là hợp lý:

- Con đoán ạ! Hi hi.

Lâm Hiểu Thuần cũng vội đỡ lời cho Nhị Bảo:

- Tiếng bước chân của lớn thế, nó thấy là !

Thẩm Việt gật gù vẻ hiểu:

- Chắc tại tiếng Bính Tịch Tịch sủa to quá nên thấy.

Bính Tịch Tịch đang yên bỗng ngơ ngác Thẩm Việt: “Tiếng của chỗ nào mà to chứ, gâu gâu!”

Đại Bảo thông cảm xoa xoa đầu Bính Tịch Tịch.

Vẻ mặt Tần Kiến Thiết trông vô cùng nghiêm túc:

- Hiểu Thuần, tiền cho con con gửi trả ?

Tiền bạc nhiều ít là tấm lòng của ông, ông Lâm Hiểu Thuần chịu khổ khi theo Thẩm Việt. Mấy năm nay ông hai vợ chồng nó bận rộn suốt để gây dựng sự nghiệp, nhưng vẫn luôn cảm thấy chúng nó chẳng kiếm bao nhiêu.

Dù Lâm Hiểu Thuần nhiều với ông rằng thể kiếm tiền, sống , ông vẫn cho rằng con bé chỉ đang an ủi .

Cứ cái Tứ hợp viện mà chúng nó mua ở khu thì . Người ở thủ đô ai mà chẳng , Tứ hợp viện ở đây mất giá từ lâu. Dù bên trong trang hoàng lộng lẫy, nội thất đầy đủ, nhưng nếu rẻ thì chúng nó mua dễ dàng như thế.

Lâm Hiểu Thuần thở dài:

- Cậu ơi, chúng con tiền mà, thật sự cần lo cho chúng con .

Cậu của cô lúc nào cũng dốc hết ruột gan đối với cô như . Cho ông tiền thì ông lấy, còn cô vì an ủi ông mà cố tình chịu thiệt thòi. Thử hỏi với gia sản hiện tại của cô, cần chịu thiệt cơ chứ!

Mỗi cô mua đồ ăn ngon cho ông, ông chê cô lãng phí, cuối cùng cũng dồn hết cho lũ trẻ. Về , cô dứt khoát mua quần áo cho ông.

vấn đề nảy sinh!

Cậu cô là quân nhân, chỉ thích mặc quân phục. Quần áo khác mua về ông cũng chẳng bao giờ mặc, tìm cách đổi thành đồ cho bọn trẻ. Lý do thì vẫn là: bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, tốn kém nhiều, nên lãng phí ông.

Nếu tận mắt chứng kiến nghiêm khắc với khác thế nào, cô thật sự sẽ nghi ngờ ông còn càm ràm hơn cả đẻ của nữa.

Haiz, cô cũng thể thẳng rằng mua căn nhà ở khu là để chờ nó tăng giá, đợi bọn trẻ lớn lên là thể bắt đầu cuộc sống về hưu an nhàn.

Loading...