Vào phòng, Lâm Hiểu Thuần thấy Tiểu Đình vẫn đang ngủ say. Cô liền để Bính Tịch Tịch quét một nữa. Chú chó robot nhanh chóng phân tích thành phần thuốc trong cơ thể cô bé, và dựa nồng độ trong máu, Lâm Hiểu Thuần suy Tiểu Đình trúng độc mãn tính suốt năm năm trời.
Và kế của Tiểu Đình, cũng về nhà họ Cục đúng năm năm.
Mọi chuyện xâu chuỗi với .
Tiểu Đình quả thực là một cô bé phận bi thảm, nhưng trái tim chính nghĩa của Lâm Hiểu Thuần cũng chỉ thể dùng để chữa bệnh cứu . Chừng nào uy h.i.ế.p đến lợi ích và tính mạng của bản , cô thể tự rước phiền phức .
Lời khuyên của Hồ lão lý. Cô nghĩ cho , cũng nghĩ cho các con.
Thật , khi Tiểu Đình đau đớn như mà đưa quyết định , lòng cô cũng khó chịu. Cuộc sống biến cô thành một kẻ vô tình, luôn lo tính .
Không thể đòi công bằng cho Tiểu Đình, thì hãy chữa khỏi bệnh cho cô bé, để chính cô bé tự phát hiện chân tướng và báo thù.
Trong lúc bắt mạch, cô tranh thủ Tiệm thuốc Trung y để bào chế thuốc giải. Thuốc giải thể loại bỏ độc tố chỉ trong một hai ngày, nhưng ngay khi uống, Tiểu Đình nhanh chóng tỉnh táo .
Tiểu Đình hé mở đôi mắt vẫn còn mơ màng, yếu ớt hỏi: Chị là tiên nữ đến cứu em ạ?
Mặc dù thể kiểm soát bản khi phát điên, nhưng cô bé vẫn còn nhớ chuyện.
Lâm Hiểu Thuần mỉm dịu dàng: . Em cứ yên tâm nghỉ vài hôm nhé. Chị cho em mấy viên thuốc , em giấu gối tự uống đúng giờ. Nhớ là đừng để ai phát hiện nhé, nếu phát hiện thuốc sẽ còn linh nghiệm .
Tiểu Đình thoáng chốc ngỡ như đang mơ, nhưng cô bé còn là một đứa trẻ ngây thơ nữa. Cô bé hiểu rằng Lâm Hiểu Thuần ắt lý do của riêng .
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc dậy về, Lâm Hiểu Thuần đầu , bắt gặp một giọt nước mắt lăn dài khóe mắt Tiểu Đình. Cô bất giác thêm vài phần cảm mến với cô bé thông minh .
Vừa khỏi cửa, Cục trưởng phu nhân vội vã chạy tới, sốt sắng hỏi: Thế nào bác sĩ? Bệnh của Tiểu Đình chữa ? “
“Lâm Hiểu Thuần khẽ thở dài một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-456.html.]
Phu nhân Cục trưởng vội vàng lên tiếng an ủi: “Bác sĩ Lâm đừng tự trách gì. Các bác sĩ đây cũng đều bệnh của Tiểu Đình thể chữa khỏi. Gia đình chúng là điều, cô đừng quá bận tâm.”
“Cảm ơn phu nhân thấu hiểu. Thời buổi , tìm một chu đáo, dịu dàng và hiền thục như phu nhân đây quả thật dễ.” Lâm Hiểu Thuần nhếch môi, nhưng ý chẳng hề ánh lên trong đáy mắt.
là chu đáo đến mức thể g.i.ế.c mà ai .
“Bác sĩ Lâm thật khéo .”
Phu nhân Cục trưởng mỉm xởi lởi, lấy một chiếc bánh điểm tâm đưa đến bên miệng “Bính Tịch Tịch”.
Bỗng nhiên, “Bính Tịch Tịch” sủa lên điên cuồng, trong đầu Lâm Hiểu Thuần vang lên tiếng cảnh báo dồn dập: “Có độc! Có độc!”
Nó chồm hai chân lên, bất ngờ lao thẳng phu nhân Cục trưởng. Người giúp việc cạnh bà hốt hoảng vớ lấy cây chổi, vụt tới tấp “Bính Tịch Tịch”.
Chiếc bánh rơi loảng xoảng xuống đất.
Lâm Hiểu Thuần nheo mắt , thầm nghĩ phu nhân Cục trưởng kẻ ngốc, thể ngang nhiên cho chó của ăn bánh độc ngay mặt như ?
“Bính Tịch Tịch, đây.”
Nghĩ thì nghĩ , nhưng ngoài mặt Lâm Hiểu Thuần vẫn nhanh chóng gọi “Bính Tịch Tịch” .
“Bính Tịch Tịch” lập tức lùi về, nhưng vẫn ngừng sủa gắt, dáng vẻ vô cùng kích động.
“Trong bánh thuốc khiến phát điên, thành phần giống hệt với thứ trong m.á.u của cô gái giường.”
Phu nhân Cục trưởng sợ hãi vịn bàn dậy, vẫn hồn, lúc Cục trưởng Lưu cũng bước nhà.
Bà liền trưng bộ mặt như hoa lê đẫm mưa, chạy tới bên cạnh chồng: “Anh Lưu, con ch.ó đó cắn em, dọa em sợ c.h.ế.t khiếp.”
Lâm Hiểu Thuần liếc “Bính Tịch Tịch” sang phụ nữ , trong lòng khịt mũi coi thường.