Mặt Hồ lão sa sầm:  Đồ mất dạy! Có  lũ ranh con các  ngày nào cũng nhòm ngó chút gia sản  của  ? Còn gây  chuyện  hổ nữa thì tất cả cuốn gói  khỏi nhà cho , đừng đứa nào nhận là con cháu của  nữa, hừ! 
Hồ Tám Đạo lúc  mới hiểu   lỡ lời, đắc tội với   nên đắc tội, vội vàng  sang cầu xin Lâm Hiểu Thuần:  Sư cô, con sai . Phiền  chị lớn rộng lượng  giúp con một lời với ạ! 
Lâm Hiểu Thuần rót một tách  đưa cho Hồ lão:  Ông bớt giận , chúng  bàn chuyện chính. 
 Chuyện chính?  Hồ lão hỏi ,  Chuyện chính gì? 
Lâm Hiểu Thuần nghiêm mặt :  Hộp bánh  là do vợ của cục trưởng Lưu đưa, vốn định cho chó nhà  ăn.  con ch.ó của  vốn ngoan ngoãn là thế  đột nhiên xồ tới vồ ngã bà , thế nên  mới nghi ngờ hộp bánh   vấn đề. 
Tuy cô  hộp bánh  vấn đề là nhờ  Bính Tịch Tịch  kiểm tra, nhưng   thể  thẳng  .
Nhờ Hồ lão kiểm tra  một  nữa cũng chẳng .
Hồ lão nhận lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi,  thả  một bát nước cho tan . Sau đó, ông lấy  một bình sứ nhỏ, nhỏ hai giọt chất lỏng trong suốt .
Chỉ một lát , cả nước lẫn bánh vụn trong bát đều chuyển thành màu xanh lục.
Sắc mặt Hồ lão tái :  May mà  ăn. 
Lâm Hiểu Thuần gật đầu:  Vâng, bên trong  một loại cấm dược, loại thuốc khiến   phát điên. 
Hồ lão cau mày:  Có  con  đắc tội với bà ,  là để lộ    phát hiện chân tướng gì ? 
Lâm Hiểu Thuần ngẫm nghĩ một lúc:  Đều   ạ. 
Bởi  nên cô cũng thấy  kỳ lạ.
Hồ lão vuốt râu, :  Vậy bây giờ con định nhúng tay  chuyện ? 
Lâm Hiểu Thuần  ngượng nghịu:  Đã nhúng tay  ạ. 
 Ừm. Có chuyện gì cứ đổ hết cho ,  che chắn cho con.  Hồ lão  hề trách cứ,    trèo lên đầu lên cổ mà  dám phản kháng thì chỉ  coi là đồ ngốc mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-460.html.]
Lâm Hiểu Thuần ngại ngùng :  Con  đổ  ạ. Lát nữa cục trưởng Lưu sẽ đưa Tiểu Đình đến đây. 
Hồ lão:  ... 
Tốc độ  của cô còn nhanh hơn cả máy bay!
Đây   là hỏi ý kiến ông, rõ ràng là thông báo thì !
Tiểu nha đầu  quả nhiên mưu lược hơn .
Thôi thì, ai bảo đây là đồ  do chính  cầu về cơ chứ.
Che chắn chút tai họa cũng chẳng là gì.
Sau đó ông  hỏi:  Con đến đây  , liệu cục trưởng Lưu  còn đưa con gái đến nữa ? 
Lâm Hiểu Thuần vô cùng chắc chắn:  Sẽ đến ạ. Con  quan sát Tiểu Đình, con bé  thì mềm mỏng nhưng bên trong   cứng cỏi, thông minh và  chủ kiến. Cho nên dù vợ của cục trưởng Lưu  giở trò gì, Tiểu Đình cũng sẽ tìm cách đến đây. 
Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho Tiểu Đình, cô bé mới  vốn liếng để chống   kế.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nghe , Hồ lão liền yên tâm.
Làm việc với  thông minh là sướng nhất, chỉ sợ cứu  kẻ vong ân bội nghĩa  còn ngu ngốc.
Nửa giờ , cục trưởng Lưu quả nhiên đưa Tiểu Đình tới.
Trên cổ tay cô bé   thêm vài vết thương hằn sâu đến nhức mắt.
Lâm Hiểu Thuần băng bó cho Tiểu Đình xong,  cùng Hồ lão sắp xếp chỗ ở cho cô bé.
Cô  Tiểu Đình là một đứa trẻ thông minh, và quả nhiên cô bé  mang theo cả thuốc giải cho loại cấm dược mà cô  dặn.
Sau khi bàn bạc với Hồ lão về phương án điều trị tiếp theo cho Tiểu Đình, cô mới dẫn theo  Bính Tịch Tịch  và Hắc Nha rời .
Ra cửa   Tiểu Lý Tử lái xe chờ sẵn nên cũng  sợ nguy hiểm gì.