Phùng Hỉ , nước mắt còn kịp lau khô. Khi thấy Lý Chấn Nam, cô vội gạt những giọt lệ, nghiêm túc : Anh thấy cả thì , đỡ cho tìm . Chúng hợp , thể tìm một cô gái dịu dàng, dựa dẫm mà kết hôn.
Cô gái dịu dàng, dựa dẫm thì liên quan gì đến ? Người cưới là em.
Lý Chấn Nam trút bỏ dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày , giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Anh cứ nghĩ là do em bận công việc, ngờ em để tâm đến con như . Tiểu Hỉ, nếu em thích điểm nào, em cứ , thể sửa mà. Thật đấy, thể vì em mà đổi thành em mong .
Phùng Hỉ dám thẳng đôi mắt chân thành của Lý Chấn Nam, chỉ cúi đầu mũi giày của .
Giọng Lý Chấn Nam gần như vỡ vụn: Em ở ở đó ? Anh ép em nghỉ việc nữa, em gì thì , ép buộc em.
... Phùng Hỉ thốt nên lời. Cô vốn tưởng dũng cảm, nhưng hóa cũng chỉ là kẻ yếu đuối trong hành động.
Lâm Hiểu Thuần là ngoài cuộc nên rõ, Phùng Hỉ vẫn còn tình cảm với Lý Chấn Nam, chỉ là cô tự nhận mà thôi.
Một đàn ông cao lớn như Lý Chấn Nam mà giọng cũng nghẹn : Tiểu Hỉ, chúng quen hơn bốn năm . Bốn năm tình cảm, em nỡ lòng nào vứt bỏ hết như ? Em để tâm chuyện đối với con gái khác, sẽ sửa. Em ở đây việc, sẽ ở với em, vệ sĩ cho em, ? “
Không cần.”
Một đàn ông mặc tây trang bỗng nhiên bước tới. Bộ đồ cắt may khéo léo, tôn lên khí chất xuất chúng của .
Lâm Hiểu Thuần ngước mắt , nhưng hề quen .
Phong thái của đàn ông và Lý Chấn Nam là hai thái cực trái ngược. Người đàn ông mặc tây trang toát lên vẻ lịch lãm của một quý ông thuộc giới thượng lưu, cao nhã chút tự phụ. Trong khi đó, Lý Chấn Nam quen thói tự do phóng khoáng, cả toát vẻ tùy hứng và bất cần.
Thấy , cô khỏi thầm lo cho Lý Chấn Nam.
Dường như sự xuất hiện của tiếp thêm sức mạnh cho Phùng Hỉ. Sự do dự trong cô phút chốc biến mất, đó là thái độ vô cùng kiên định.
Lý Chấn Nam sa sầm mặt, gằn giọng: “Anh là ai? Chuyện của và Phùng Hỉ thì liên quan gì đến ?”
Người đàn ông mặc tây trang bình thản bước đến bên cạnh Phùng Hỉ, giọng điệu kẻ cả: “ và Tiểu Hỉ quan hệ gì quan trọng, quan trọng là và cô sẽ chẳng còn bất cứ quan hệ nào nữa. Cô cần vệ sĩ.”
Phùng Hỉ cũng lạnh lùng lên tiếng: “Anh , đừng đến tìm nữa. Bốn năm qua hề cho cảm giác an mà , tương lai cũng còn ôm hy vọng gì nữa. Chúng chia tay trong hòa bình, bên sẽ giải thích, còn về phía bác Lý, chỉ thể lời xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-464.html.]
Lý Chấn Nam lảo đảo lùi hai bước, cảm giác như thứ tuột khỏi tầm tay.
Anh lạnh liên hồi: “Phùng Hỉ, cô khăng khăng chia tay là vì đúng ? Mấy lời viện cớ vì đối với phụ nữ khác chỉ là cái cớ, ? đối với khác nhưng nào bằng một phần đối với cô? Hơn nữa, đối với họ chỉ là trượng nghĩa bạn bè, chứ gì quá đáng . Còn cô thì ? Giờ thì cô quang minh chính đại tìm đàn ông khác đến chọc tức , !”
“Anh nghĩ cũng .” Giọng Phùng Hỉ cũng lạnh . “Nói đủ thì mời ngay cho.”
“Được, , , .” Lý Chấn Nam cay đắng cảm thấy lúc chẳng khác gì một gã hề, chẳng còn níu kéo gì nữa.
Bộ đồ thoải mái của tương phản một trời một vực với bộ tây trang tinh xảo của đàn ông và chiếc váy của Phùng Hỉ. Thậm chí, nó còn lạc lõng với gian sang trọng ở đây, khiến lòng tự trọng của rơi xuống đáy vực, còn sót một mảnh.
Ở thêm một giây phút nào cũng là một sự sỉ nhục.
Lâm Hiểu Thuần ngoài cuộc theo bóng lưng của Lý Chấn Nam mà khỏi thở dài.
Rốt cuộc vẫn là bỏ lỡ .
Cái lưng dứt khoát ngoảnh của Lý Chấn Nam, lẽ là vì trái tim tan nát cả .
Lâm Hiểu Thuần liếc đàn ông mặc tây trang. Cô tin Phùng Hỉ là loại “ núi trông núi nọ”.
Người đàn ông chỉ nhún vai.
Phùng Hỉ cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng gì với : “Anh, cũng . Em về nhà thì sẽ về .”
Lâm Hiểu Thuần bừng tỉnh. Lần Phùng Hỉ nhắc qua chuyện , nhưng cô để trong lòng.
Xem đây chính là trai ruột của cô , Phùng Chiêm.
Nếu Lý Chấn Nam cũng tin tưởng Phùng Hỉ thêm một chút như cô, lẽ tự chuốc bực đùng đùng bỏ như .
Giọng Phùng Chiêm dịu hẳn xuống: “Tiểu Hỉ, ba đều đang ở nhà chờ em. Về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên với .”
“Em còn việc .” Phùng Hỉ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
Lâm Hiểu Thuần thực sự đau lòng cho Phùng Hỉ lúc , bèn ngẩng đầu với Phùng Chiêm: “Anh về , tâm trạng Tiểu Hỉ đang , cho em chút thời gian để bình tĩnh .”
Phùng Chiêm thoáng do dự gật đầu: “Được .”