Lâm Hiểu Thuần   sang Phùng Hỉ: “Tiểu Hỉ, hôm nay cho em nghỉ một hôm. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe , công việc của em chị sẽ  .”
Phùng Hỉ ngẩn : “Không cần  sư phụ, em  . Mọi   , một  em lo .”
“Con bé ngốc , đừng  gồng  lên nữa.” Lâm Hiểu Thuần  trong lòng Phùng Hỉ lúc  chắc chắn cũng đang khổ sở vô cùng. “Nghe lời, về nghỉ ngơi  .”
Phùng Hỉ  cố chấp nữa, cùng Phùng Chiêm một  một  rời .
 cô   cùng  trai mà tự bắt xe về căn hộ của . Với  tiền hiện , Phùng Hỉ mua hai căn hộ cũng  thành vấn đề, nhưng vì mới đến thủ đô  lâu nên cô vẫn  mua nhà, chỉ tạm thuê một nơi để ở.
Phùng Chiêm  yên tâm về em gái, bèn lặng lẽ  theo xe cô đến tận khu chung cư.
Mãi đến khi thấy Phùng Hỉ   nhà an ,  mới từ từ rời .
   
Lâm Hiểu Thuần vốn  quen  bà chủ chỉ tay năm ngón, nay  đối mặt với một núi công việc cũng  chút quá sức.
May mà đây đều là sản nghiệp do một tay cô gầy dựng nên, xử lý vẫn khá thuận tay.
Cô bận rộn đến tận tối mịt mới về nhà.
Còn  kịp  cửa   thấy tiếng Lý Chấn Nam  năng lảm nhảm trong cơn say.
“Tiểu Hỉ,   chỗ nào  ,  sửa,   !”
“Ha ha, em chê  nghèo đúng , chê   kiếm  nhiều tiền,  ?”
“Rõ ràng em    như , tại  em   thế với , hu hu hu…”
“Tiểu Hỉ…”
Lý Chấn Nam trong chốc lát  , trong chốc lát  , miệng  ngừng lảm nhảm tên “Tiểu Hỉ”.
 là sớm   ngày hôm nay, hà tất   lúc !
Thẩm Việt  bên cạnh khuyên giải: “Nếu  thật sự thích con bé thì hãy như một thằng đàn ông, theo đuổi  con bé về đây. Ngồi đây mượn rượu  càn thì  cái nỗi gì. Chúng  là bạn bè bao năm,  tâm trạng     thể hiểu.  mượn rượu giải sầu thì chỉ   thôi đấy,     .”
Lý Chấn Nam nào  để lời Thẩm Việt  tai, vẫn chìm trong đau khổ mà gào tên “Tiểu Hỉ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-465.html.]
Lâm Hiểu Thuần đẩy cửa bước . Lý Chấn Nam trong cơn mơ màng  tưởng cô là Tiểu Hỉ, liền lảo đảo bước tới định ôm chầm lấy.
May mà Hắc Nha nhanh tay lẹ mắt đẩy   .
Lý Chấn Nam ngã sõng soài  đất, bèn  ỳ  đó ăn vạ,  chịu dậy nữa.
“Em   chứ, vợ?” Thẩm Việt gần như lao đến ngay lập tức, vô tình giẫm lên tay Lý Chấn Nam mà  hề  .
Lý Chấn Nam hét lên một tiếng “Á!”, nhưng chẳng ai thèm để ý đến .
Lâm Hiểu Thuần dở  dở : “Không ,   còn  chạm   vạt áo của em.”
Thẩm Việt bực bội : “Cái thằng Lý Chấn Nam , uống say đến mức  cũng  nhận . Ngày mai chờ nó tỉnh rượu  tính sổ.”
Lâm Hiểu Thuần cũng  định chấp nhặt với một gã say. Nếu Lý Chấn Nam còn tỉnh táo dù chỉ một chút,   tuyệt đối sẽ    hành động vượt quá giới hạn như .
Thẩm Việt dìu    phòng cho khách, dì Tôn dọn dẹp bãi chiến trường mà họ bày ,  thứ  trở về yên tĩnh.
Năm đứa trẻ vì tiếng  lóc om sòm của Lý Chấn Nam mà  tài nào ngủ . Giờ yên tĩnh , chúng  chạy đến quấn lấy Lâm Hiểu Thuần đòi kể chuyện.
“Mẹ ơi,  vẫn  kể xong chuyện  em nhà động vật cho chúng con  !” Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu  đến nghiện .
Ba đứa sinh ba thì đồng loạt ngáp dài. Giờ ngoài ngủ , chúng chỉ  ngủ thôi. Phải ngủ thì mới   “phòng khám Đông y” của , bật máy tính xách tay lên tìm phim hoạt hình xem.    ngủ thì cũng vô ích, chỉ khi  cũng ngủ, chúng mới  thể  trong đó.
Thẩm Việt thu xếp cho Lý Chấn Nam xong xuôi,   thấy Lâm Hiểu Thuần  ngáp  kể chuyện cho bọn trẻ, bèn vội vàng giục chúng  ngủ.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo cứ ngỡ    sẽ ngủ một giấc thật ngon, kết quả chờ mãi mà vẫn    “phòng khám Đông y”.
Lâm Hiểu Thuần tắm xong  , Thẩm Việt  trải chăn nệm sẵn sàng.
Lúc  cơn buồn ngủ của cô  tan biến hết, cô nghiêm túc hỏi Thẩm Việt: “Lý Chấn Nam  kể cho   chuyện hôm nay ?”
“Cậu  chỉ kéo   uống rượu,  năng cũng đứt quãng, chẳng rõ ràng gì cả.” Thẩm Việt đến giờ vẫn còn m.ô.n.g lung. Mới hôm qua Lý Chấn Nam còn mong Phùng Hỉ  đuổi việc để cưới  ,  hôm nay  chia tay ?
Nghĩ đến  đàn ông mặc tây trang mà Lý Chấn Nam nhắc tới,   hỏi: “Phùng Hỉ thật sự thích  khác  ?”
Lâm Hiểu Thuần lườm  một cái: “Anh đừng  Lý Chấn Nam  bừa, đó là  trai của Tiểu Hỉ. Nếu Lý Chấn Nam chịu tin tưởng Tiểu Hỉ thêm một chút,     đến nỗi sa  hũ giấm chua mà  thoát  .”
“Ra là  !” Thẩm Việt vỡ lẽ. “Thế thì hiểu lầm to . Lý Chấn Nam còn tưởng Phùng Hỉ   mới nên mới nản lòng thoái chí đến thế!”