Ba  em sinh ba  hiểu lơ mơ, nhưng  tỏ  cực kỳ hứng thú với món  cơm nhớ khổ nhớ ngọt , liền níu tay Lâm Hiểu Thuần hỏi dồn:  Mẹ ơi, cơm 'nhớ khổ nhớ ngọt' là gì thế ạ? Có ngon  ? 
 Muốn  cơm 'nhớ khổ nhớ ngọt' là gì thì  hỏi ông ngoại các cháu, để ông ngoại kể cho mà .  Nhớ  những ngày tháng cơ cực xưa , Tần Kiến Thiết  khỏi bùi ngùi.
Thật , Lâm Hiểu Thuần cũng chẳng  ấn tượng gì về cái món gọi là  cơm nhớ khổ nhớ ngọt  ,  càng   nó  nấu từ những nguyên liệu gì.
Chỉ  Tần Kiến Thiết kể:  Cơm 'nhớ khổ nhớ ngọt' chính là bánh ngô  từ cám và bột ngô trộn . Canh thì nấu bằng lá cải úa, củ cải già xơ cùng với rau dại và cám. 
Đại Bảo  mà nước miếng tuôn , tuy   món ngon ông ngoại  là gì, nhưng chắc chắn  ngon lắm.
Nhị Bảo và Tam Bảo cũng thèm đến  chịu nổi.
Lâm Hiểu Thuần suýt nữa thì bật  thành tiếng.
Cô   cách  món cơm , nhưng cô  mỗi  họp đội,   đều cố tình nấu nó  cho thật khó ăn, khó ăn đến mức heo cũng  chê.
Món ăn càng khó nuốt thì  càng chứng tỏ nó  nấu thành công.
 Ông ngoại mau  cho bọn con ăn , hôm nay bọn con  ăn món đó. 
  đó ông, dù  bây giờ cũng đang rảnh, ông  cho bọn con ăn  ạ. 
 Muốn ăn! 
 Cậu ơi, cháu cũng  ăn nữa. 
Tần Kiến Thiết trầm ngâm một lát  :  Nếu chúng bay   ăn thì tao sẽ . Mấy món khác thì  dám , chứ cơm 'nhớ khổ nhớ ngọt' thì tao  là  một. 
 Hoan hô! 
Ba  em sinh ba nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Lâm Hiểu Thuần cũng  nếm thử, nhưng chẳng đặt chút hy vọng nào  món cơm . Thôi thì coi như chơi cùng ba đứa nhóc một phen.
Nói là , Tần Kiến Thiết liền dẫn ba đứa cháu  ngoại thành đào rau dại,  đó  đến nhà một  nông dân gần đó xin ít củ cải khô. Cám, bột ngô và cám mì cũng  mua ở nhà dân.
Chỉ để ăn một bữa cơm  nhớ khổ nhớ ngọt  mà cả nhà  vật lộn suốt cả buổi sáng.
Về đến nhà, Tần Kiến Thiết liền  bếp loay hoay, tiếng xoong chảo vang lên loảng xoảng.
Lâm Hiểu Thuần  ngoài  vọng :  Cậu  cần cháu giúp  ạ? 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-467.html.]
 Không cần, mấy việc vặt  một  tao lo .  Tần Kiến Thiết đáp  một câu  tiếp tục công việc.
Khoảng bốn, năm mươi phút , món cơm  nhớ khổ nhớ ngọt  cuối cùng cũng  lò.
Ba  em sinh ba ngơ ngác  bát canh rau dại   lấy một giọt dầu mỡ và mấy chiếc bánh ngô trông  thấy khô khốc, khó nuốt.
 Đây là cơm 'nhớ khổ nhớ ngọt' ạ? 
 Trông  ngon chút nào cả. 
 Con   ăn . 
 Không  ăn cũng  ăn,   kén chọn.  Lâm Hiểu Thuần thầm nghĩ, món ăn trông còn đỡ hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, ít nhất cũng   lá cải úa.
Ba  em im thin thít, mỗi đứa  dúi  tay một cái bánh ngô nhỏ.
Tần Kiến Thiết cũng  bênh cháu:  Ăn nhanh lên, ăn xong chúng  còn   việc khác. 
Ba đứa trẻ  ,  đứa nào chịu động đũa.
Lâm Hiểu Thuần bèn cầm một chiếc bánh ngô lên:  Để   mẫu cho các con xem nhé, cứ cho  miệng thế ... Ừm... Hử? Sao   vị ngọt thế ? 
Cô ngạc nhiên   .
Tần Kiến Thiết  hề hề:  Thì tao sợ cháu với bọn nhỏ  ăn  nên cố ý cho thêm ít đường  đấy. 
Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo    đường, mắt liền sáng rực lên.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Dù ở thời nào, trẻ con cũng  bỏ  bản tính hảo ngọt. Ngay cả những  lớn  thích đồ ngọt thì hồi nhỏ cũng từng là những đứa trẻ mê mẩn kẹo đường.
Lâm Hiểu Thuần thấy ba  con trai bắt đầu ăn thì hài lòng gật đầu.
Thế nhưng, cô còn  kịp nuốt xuống miếng thứ hai thì cả ba đứa nhóc  đồng loạt phun .
 Cho đường   mà vẫn khó ăn lắm ạ. 
 Vị gì mà kỳ cục quá. 
 Canh  khó uống quá  mất. 
Thấy ba đứa cháu thực sự  tài nào nuốt nổi, Tần Kiến Thiết  đành lòng, bèn  đỡ:  Thôi, ăn   thì thôi . Lát nữa ông ngoại mua bánh của Ngũ Phương Trai cho các cháu nhé.