Nặn thành từng viên bánh tròn dẹt  cho  chảo dầu chiên vàng, cuối cùng rắc lên một ít bột ớt. Vì là nhà ăn nên cũng  cần trang trí rau thơm cầu kỳ. Hương vị  đặc biệt thơm ngon. Vì khẩu vị của bọn trẻ, cô chỉ rắc ớt một nửa, nửa còn  để nguyên.
Bánh  lớp vỏ ngoài vàng ruộm, giòn tan, bên trong  mềm xốp, thơm nức. Ăn cực kỳ bắt miệng.
Sẵn  dầu, Lâm Hiểu Thuần còn chiên thêm một ít miến dong. Miến dong cho  chảo dầu nóng chiên  lửa nhỏ, từng sợi miến nhanh chóng phồng lên, trắng xốp. Vớt  đĩa, nhân lúc còn nóng rắc thêm chút đường trắng, món ăn vặt  khiến cô như tìm   cả một bầu trời ký ức tuổi thơ.
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu  học về đúng lúc các món ngon   lò.
Lâm Hiểu Thuần còn  thêm một phần lớn, bảo Tiểu Lý Tử mang qua cho Tần Kiến Thiết và Tiểu Ngô một ít. Dù  món ngon gì, cô cũng  bao giờ quên họ. Tần Kiến Thiết và Tiểu Ngô cũng là những   điều,  qua  ,  bao giờ để Lâm Hiểu Thuần  chịu thiệt.
Nói thật, Thẩm Việt  hưởng thụ những ngày Lâm Hiểu Thuần ở nhà. Như    cảm thấy sự tồn tại của  mạnh mẽ hơn, còn  thể  nổi bật địa vị trụ cột gia đình.   Lâm Hiểu Thuần ở đây, cái chủ nghĩa đàn ông  phần phi thực tế của  chẳng thể nào phát triển nổi,  mới nhen nhóm   chính  dập tắt.
Buổi tối, Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần   giường trò chuyện.
Thật , Lâm Hiểu Thuần chỉ  đơn thuần   giường  chuyện phiếm,   gì cả.    một lúc,  chuyện bắt đầu trở nên   còn đơn thuần  nữa.
Bàn tay to lớn của Thẩm Việt  đặt lên  cô,  ngừng khám phá, và một tay  cũng chẳng hề  ngoan ngoãn  hơn, cứ như  chân mà chu du khắp nơi.
 Thẩm Việt,    em   đấy?  Lâm Hiểu Thuần bĩu môi,  Em  nãy giờ mà  chỉ 'ừm' với 'ừ',  thể tập trung  chuyện một chút  ? 
Thẩm Việt cất giọng khàn khàn:  Anh   rảnh rỗi,  đang 'nghiêm túc' thăm dò đây mà. Em cứ  tiếp ,  ảnh hưởng gì . 
 Hừ, đáng ghét.  Lâm Hiểu Thuần lườm .  Thế em   gì? 
Thẩm Việt  vẻ suy nghĩ:  Em  em  thích ,  yêu , còn  em  thể rời xa . 
Lâm Hiểu Thuần ngắt lời, cắn nhẹ lên vai  một cái:  Em   thế bao giờ! Em đang  về kế hoạch tương lai của chúng . 
Thẩm Việt đau nhưng  rên, ngược  còn bật :  Thế giới  rộng lớn lắm, em... nhịn một chút. 
Lâm Hiểu Thuần:  ... “
Lâm Hiểu Thuần   thêm một nhận thức mới về khả năng ứng biến của Thẩm Việt.
 là học nhanh thật.
Cái “mô-típ” , cô mới chỉ  bóng gió  một ,  ngờ    thể suy một  ba, ngay cả tiếng Anh cũng dùng trôi chảy đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-483.html.]
Anh mà   thi đại học thì đúng là lãng phí tài năng.
Thẩm Việt khẽ hôn lên môi cô một cái, giọng  trầm khàn đầy mê hoặc: “Ngẩn  đó  gì,    vấn đề ? Em bàn chuyện quy hoạch tương lai,  thì  thế giới  rộng lớn lắm, em cứ từ từ, chúng   xong chuyện chính  ,  sẽ bàn tiếp. Đến lúc đó, dù em  du lịch vòng quanh thế giới cũng , tất cả đều do em quyết định.  mà… bây giờ là lúc do  quyết định.”
A…
Lâm Hiểu Thuần  một  nữa chìm đắm. Toàn  cô mềm nhũn,   thất thủ.
   
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Người đàn ông do chính tay  “dạy dỗ” nên, giờ chỉ đành tự  hưởng thụ thôi.
Mấy ngày Thẩm Việt  cho phép  khỏi cửa, cô ngoan ngoãn ở nhà  một  vợ hiền,  đảm.
 cũng  cần đợi lâu, chỉ hai ngày , Thẩm Việt  nhanh chóng tra   chủ nhân của chiếc xe đó.
 như Lâm Hiểu Thuần  đoán,  ai khác chính là Cố Vũ.
Cùng ngày hôm đó, Vu Đan Đan cũng tìm đến nhà cô.
Vu Đan Đan nhấp một ngụm , vẻ mặt nghiêm túc : “Chị họ ,  chị  dây  một kẻ khó nhằn như  chứ? Bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất, đó là kháng cáo.”
Lâm Hiểu Thuần gật đầu: “Bên phía Cố Vũ  thế nào?”
Vu Đan Đan đưa mắt đánh giá Lâm Hiểu Thuần một lượt, thầm cảm thán rằng mấy năm nay trông chị họ ngày càng mặn mà, xinh .
Làn da còn  hơn cả  em họ kém  vài tuổi, trắng nõn mịn màng, căng mọng như ngọc; đôi mắt đen trong veo mà sâu thẳm, phảng phất  thể  thấu hồng trần; hàng mi cong vút tự nhiên, tựa như bóng râm dịu dàng đầu hạ.
Dù  là  của năm đứa con, sức hấp dẫn của cô đối với những  trai trẻ tuổi vẫn  hề suy giảm. Vẻ   toát  từ tận cốt cách, với khí chất trời ban tự nhiên, khiến  khác  xiêu lòng
Vu Đan Đan  lý do để tin rằng, Cố Vũ mê mẩn chị họ  chính là vì sắc  .
Thấy Vu Đan Đan   đến ngẩn , Lâm Hiểu Thuần  gõ nhẹ lên bàn: “Đan Đan?”
“Dạ? Sao  chị?” Vu Đan Đan giật   hồn.
Lâm Hiểu Thuần kiên nhẫn lặp : “Em trao đổi với Cố Vũ, kết quả thế nào ?”
“À,” Vu Đan Đan đáp, “Cố Vũ  rằng     vấn đề gì, chỉ cần chị  trốn tránh   nữa,   sẵn sàng đáp ứng  yêu cầu và bồi thường  bộ tổn thất cho chị.”