Bà Vương Quế Hoa thấy vẻ mặt chán chường như mất sổ gạo của chị thì bực bội : “Ngẩn  đó  gì? Không   thì  ngoài sớm , đừng  lượn lờ ở đây  mất thời gian. “
 ""Con  việc,  đừng  nữa! “ Lâm Hiểu Thuần hít một  thật sâu,  bắt tay  việc.
Nước trong nồi  sôi sùng sục. Lâm Hiểu Thuần nhanh tay múc nước sôi  chậu bột ngô để chần sơ qua, xong xuôi thì đặt sang một bên  bắt đầu thái thịt.
Bà Vương Quế Hoa dán chặt mắt  tay cô, miệng  ngừng cằn nhằn:  “Thái nhỏ thôi, thái mỏng một chút. Ai da, con thái miếng to thế , ăn mấy miếng là hết veo . “
Lâm Hiểu Thuần coi như   thấy, tay vẫn thoăn thoắt thái thịt.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bà Vương Quế Hoa sốt ruột đến mức dậm chân bình bịch:  “Đủ , đủ , đừng thái hết cả miếng thịt chứ. Thịt ngon thế   để dành mà ăn dần, cái con bé phá của ,   chẳng  lời gì cả. “
Thấy Lâm Hiểu Thuần chẳng  ý định dừng tay, bà  phắt dậy, định giằng lấy con dao.
Lâm Hiểu Thuần liền cắm phập con d.a.o xuống thớt, lạnh lùng :  “Mẹ giỏi thì   . “
Thật hết chịu nổi, cứ lải nhải bên tai từ lúc  bếp đến giờ.
Bà Vương Quế Hoa  hành động của cô  cho giật ,  con d.a.o còn đang rung bần bật  thớt thì  dám giằng nữa, chỉ bĩu môi :  “Để mày tự  đấy, tao  thèm quản nữa. “
Không quản thì càng , dù  lửa trong bếp cũng đang cháy đượm, cô chỉ cần thỉnh thoảng thêm củi là .
Không còn tiếng cằn nhằn của bà Vương Quế Hoa bên tai, Lâm Hiểu Thuần cảm thấy cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, cô liền chuyên tâm  việc bếp núc.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp sân. Thẩm Mạn Mạn đang chơi ngoài sân hít hà một  thật sâu:  “Thơm quá  mất, con  bao giờ ngửi thấy mùi đồ ăn nào thơm như thế . “
 “Em đói bụng   ? “ Thẩm Tử Siêu khẽ hỏi em gái.
Thẩm Mạn Mạn gật đầu lia lịa. Hai  em ngẩn  đắm chìm trong hương thơm quyến rũ của đồ ăn, đến cả trò chơi cũng chẳng còn hứng thú.
Ông Thẩm Tam Cân ngậm điếu cày,      trong sân mấy vòng, cố nhớ xem   thịt heo xào lên  mùi thơm như  . Ông nhớ rõ ràng  đây nhà xào thịt   thơm đến mức .
Bà Vương Quế Hoa tức tối lườm ông Thẩm Tam Cân:  “Ông nó ơi, ông phân xử giùm .  bảo nó thái thịt ít thôi, thái nhỏ thôi, mà nó  những   còn nổi khùng với ,   là quá hỗn láo ? “
Ông Thẩm Tam Cân nào  để tâm bà  gì, chỉ ậm ừ cho qua chuyện:  “Ừ, bà   lý. “
Bà Vương Quế Hoa càng  đà, lặp  lặp  câu   đến cả chục . Cơn thèm trong bụng ông Thẩm Tam Cân   mùi thơm câu  từ lâu, bà hỏi  nào ông cũng chỉ đáp cho  lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-49.html.]
Thẩm Xương  bên cạnh cũng  chịu nổi nữa:  “Thôi  , bớt cãi  , con đói sắp c.h.ế.t  đây . “
 “Được ,   nữa. “ So với những  khác, bà Vương Quế Hoa cưng nhất  con trai út miệng lưỡi ngọt ngào .
Dù gì bà cũng là   công lớn, sinh cho nhà họ Thẩm ba trai hai gái. Nếu đến cả ông Thẩm Tam Cân cũng  nể mặt bà, bà nhất định sẽ  ầm lên.
Thẩm Lan  ủ rũ ngoài sân, tay cầm kim khâu đế giày một cách vô định. Thịt với thà, cô chẳng còn tâm trạng nào mà để ý.
Thẩm Việt  việc cả ngày  kiệt sức, vốn định lên giường đất  nghỉ một lát, nhưng mùi thơm cứ len lỏi  mũi,  tài nào tránh , khiến     yên .
Anh đành  dậy lật sổ sách  xem. Từng khoản nợ  ghi  rành mạch, nợ nhà ai bao nhiêu tiền. Một đồng, hai đồng, một đồng rưỡi, ba đồng,  những khoản tiền  lớn nhưng   lặt vặt, thậm chí  mấy món nợ chỉ năm hào.
Cộng dồn  cũng  đến hơn chục chủ nợ.
Anh bất giác day trán, suy nghĩ xem  cách nào để trả hết những món nợ vụn vặt .
Đang lúc mải mê suy nghĩ,  bỗng  tiếng Lâm Hiểu Thuần vọng :  “Ăn cơm thôi! “
Ngay  đó là tiếng hoan hô của Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu,  tiếng lạch cạch dọn bàn ghế. Anh vén rèm bước .
Vừa  khỏi cửa,   thấy  cả Thẩm Dũng và chị dâu Trần Mẫn Hà dắt con trai sang. Chị dâu lớn tiếng oang oang:  “Ôi chao, đúng là đến sớm  bằng đến đúng lúc,  kịp bữa cơm nhà . “
 “Chắc là cái mũi thính như mũi chó của cô ngửi thấy mùi mới sang chứ gì. “
Bà Vương Quế Hoa tỏ vẻ ghét bỏ, liếc xéo Trần Mẫn Hà một cái, nhưng  thấy hai đứa cháu đích tôn thì  tươi  hớn hở, cưng chiều hết mực.
 “Kim Sơn, Ngân Sơn, mau  đây  với bà nội nào. “
Thẩm Dũng  chút ngượng ngùng. Tuy   ở riêng, nhưng nhà  cũng  ăn riêng từ lâu.     , mùi thơm  chẳng  mắt, cứ thế bay qua tường rào sang tận nhà .
Trần Mẫn Hà thì vẫn  hì hì:  “Mẹ, con là con dâu của  mà,  ai   con dâu  là chó thế ! “
Bà Vương Quế Hoa  giọng nửa đùa nửa thật:  “Thế còn  mau  bếp bưng đồ ăn  . “
 “Vâng ạ. Mà đúng , ai nấu cơm trong bếp thế ạ? “ Trần Mẫn Hà chỉ chờ  câu . Cô  đếm qua một lượt, thấy   đều ở ngoài sân cả,  hiểu ai nấu ăn mà thơm đến .
Bà Vương Quế Hoa bĩu môi:  “Cô  mà xem thì . “