Thím Xảo, khi lân la hỏi han Lâm Thế Xương một hồi, tất tả chạy đến chỗ Lâm Hiểu Thuần: “Hiểu Thuần ơi, ngờ bố cháu vẫn còn sống, thật là mừng quá thôi! Thế là cháu đổi vận thật , chắc chắn cuộc sống sẽ ngày càng sung túc.”
Lâm Hiểu Thuần chỉ mỉm , đáp lời.
Thím Xảo vẫn tiếp tục liến thoắng: “À mà Hiểu Thuần, bố cháu chuyện mở nhà máy đồ hộp đáng tin ? Nếu đáng tin thì nhà thím cũng góp một ít cổ phần.”
Lâm Hiểu Thuần lắc đầu: “Chuyện cháu rõ.”
Thím Xảo tự suy diễn, tìm cớ giải thích hộ cô: “Cũng thôi, mà cháu . Thím hai bố con cháu cứ như dưng nước lã . Hôm qua tảo mộ cũng thấy bóng dáng ông , chắc là hôm nay mới tới ? Tiếc thật, bỏ lỡ ngày giỗ của cháu.”
Lâm Hiểu Thuần đáp cho lệ: “Chắc ạ.”
Thật cô Lâm Thế Xương đến từ lúc nào, nhưng cô dám chắc ông về đây căn bản để thăm mộ . Bỏ lỡ ư? Nực thật.
“Không , thím qua hỏi cho kỹ mới , nếu đáng tin thì góp vốn ngay,” thím Xảo tự nhủ tất tả chạy về phía Lâm Thế Xương.
Lâm Hiểu Thuần dám chắc Lâm Thế Xương đang âm mưu gì nên cũng dám tùy tiện cho . trực giác mách bảo cô, ông chắc chắn lòng như .
Chuyện cô bàn với Thẩm Dũng và bố chồng Thẩm Tam Cân mở trang trại gà, cô cũng hé răng nửa lời với thím Xảo. Mở trang trại sẽ lời lỗ. Nếu lời thì , nhưng lỡ thua lỗ thì phiền phức to. Thẩm Dũng và bố chồng là một nhà, dù lỗ vốn cũng , vẫn còn nhiều cơ hội để . Hơn nữa, tiền vốn cũng là do cô bỏ , nên chẳng lo nảy sinh mâu thuẫn. Không đầu tư, góp vốn.
Thẩm Tam Cân và Thẩm Dũng cũng thấy chẳng còn gì vui, bèn dắt bọn trẻ về . Cô và Thẩm Việt cũng nối gót rời , cứ như thể họ chỉ đến sân ủy ban để xem một màn kịch vui hơn kém.
Đến lúc Lâm Thế Xương và Cố Vũ nhận thì cả nhà Lâm Hiểu Thuần mất dạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-510.html.]
Dù , hai cha con họ cũng chẳng hề nao núng. Ván cờ lớn chỉ mới bắt đầu, nóng vội cũng chẳng ích gì.
Miệng thì là ủy ban thôn mời khách, nhưng chi tiền cuối cùng vẫn là Lâm Thế Xương. Sự hào phóng của ông một nữa gây một cú sốc nhỏ cho dân thôn Thanh Bình.
Xây dựng nhà xưởng ở thời buổi tuy chuyện dễ, nhưng ủy ban thôn lo liệu, việc nhanh chóng thu xếp thỏa.
Ngày hôm , Lâm Thế Xương và Cố Vũ mua một đống quà cáp, xách đến nhà họ Thẩm. Bọn họ chẳng lo Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần sẽ bỏ một lời từ biệt, vì cho canh sẵn ở con đường độc đạo khỏi thôn. Muốn rời cũng .
họ rằng việc thừa thãi. Lần , Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt dự định sẽ ở giúp Thẩm Dũng xây xong trang trại gà mới tính tiếp. Khu đất chọn, ngay phía thôn, là một mảnh đất bỏ hoang. Việc xây chuồng, tìm nguồn gà con, nguồn thức ăn chăn nuôi đều là những chuyện cần khẩn trương lo liệu.
Lúc Lâm Thế Xương và Cố Vũ đến cổng nhà họ Thẩm, cả gia đình đang xúm bàn bạc rôm rả về kế hoạch xây dựng trang trại.
Thấy Lâm Thế Xương ghé thăm, Thẩm Tam Cân vô cùng bất ngờ. Ông vội chùi tay , bước tới đỡ lấy quà từ tay khách, niềm nở : “Bác đến chơi là quý , còn bày vẽ quà cáp gì.”
Lâm Thế Xương mỉm : “Ông thông gia, con gái Hiểu Thuần của phiền nhà nhiều . Mong ông bà thông cảm cho hôm nay mới đến thăm hỏi .”
Thẩm Tam Cân rành tiếng phổ thông, chỉ một cách phấn khởi: “Không phiền, phiền chút nào! Hiểu Thuần là phúc tinh của nhà đấy ạ.”
Lâm Thế Xương thầm nghĩ, chắc chắn vì Lâm Hiểu Thuần là con gái nên ông mới con bé là phúc tinh. Không ngờ Thẩm Tam Cân cũng nịnh nọt như . Chẳng lẽ ông những năm qua Lâm Hiểu Thuần sống thế nào ? Chắc nhà họ Thẩm cũng phiền con bé lắm .
Bụng nghĩ một đằng, nhưng ngoài mặt ông vẫn tỏ nhiệt tình: “Con gái Hiểu Thuần của ạ? Mới một ngày gặp mà nhớ nó chịu nổi.”
Lâm Hiểu Thuần xoa xoa cánh tay đang nổi hết da gà bước : “Ông đến đây gì?”
“Bố con đừng xa cách như thế, ngoài dị nghị,” Lâm Thế Xương .