Về đến nhà, cô đưa tiền xây trại gà cho Thẩm Dũng,  quy hoạch giúp .
Sáng hôm , cả nhà quyết định rời .
Bà Thẩm Tam Cân gói ghém hơn hai chục cái bánh chưng, xếp gọn lên xe từ .
Thẩm Dũng  chất thêm một ít đặc sản quê nhà, thậm chí còn  cả một thùng mỳ sợi.
Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn cũng  nức nở, chú thím là ký ức sâu đậm nhất trong lòng chúng.
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo  quá đỗi đáng yêu, chỉ vài ngày ngắn ngủi  khiến nỗi  nỡ của bà Thẩm Tam Cân tăng lên mấy .
Bà cũng lặng lẽ lau nước mắt.
Đại Bảo  chạy về dụi dụi  , lau nước mắt cho bà nội  mới lưu luyến lên xe.
Bà tiễn xe của Thẩm Việt  đến tận đầu thôn.
Kétttt──
Bà Thẩm Tam Cân     thì  thấy một tiếng phanh xe chói tai.
Bà vội vàng ngoảnh , thì thấy Thẩm Việt  bước xuống xe.
Xe  xẹp lốp.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trước khi lên xe Thẩm Việt  kiểm tra, lốp xe chắc chắn   vấn đề gì.
Thế mà bây giờ, chiếc lốp  xẹp lép  găm một chiếc đinh sắt to tướng.
May mà xe  chậm,  thì  xảy  chuyện thật .
Anh  khỏi tức giận bừng bừng.
Bà Thẩm Tam Cân cũng tất tả chạy tới: “Đang yên đang lành   xẹp lốp thế ?”
Thẩm Việt  quanh một vòng, thấy một gã lêu lổng trong thôn đang lén lút chạy  xa.
Trong lòng    câu trả lời.
Lâm Hiểu Thuần dắt theo bọn trẻ, Hổ Nữu và Hắc Nha cũng xuống xe.
Cô  chằm chằm  cái lốp xe xẹp lép, đăm chiêu : “Xem  ông  thật sự   chúng  . Nếu  như , chúng   về thôi.”
Thẩm Việt gật đầu,   ý kiến.
Ở một phía khác, gã lêu lổng  tìm đến Lâm Thế Xương và Cố Vũ để đòi công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-516.html.]
Cố Vũ quẳng cho gã mười đồng  đuổi .
Lúc  gã mới  với Lâm Thế Xương: “Ba, vẫn là ba  tầm  xa,  thì họ    chúng  một bước .”
Lâm Thế Xương , trông như một con cáo già giảo hoạt.
 giọng ông  vẫn khàn đặc: “Bọn chúng còn non lắm. Tiền góp vốn thu đủ cả ?”
Cố Vũ gật đầu: “Thu đủ  ạ, nhưng lão Triệu Đại Quân quá ranh ma, giữ hết ở Ủy ban thôn .”
“Ừ, nếu , con  với lão Triệu, nếu lão  yên tâm về chúng  thì nhà máy đồ hộp   nữa.”
“Vâng ạ.” Cố Vũ lập tức  tìm Triệu Đại Quân.
Kế hoạch quả nhiên   đẩy nhanh. Lâm Hiểu Thuần   động thái, bên Lâm Thế Xương cũng lập tức tăng tốc.
Quả nhiên, ham  kiếm tiền  chiến thắng lý trí.
Phần lớn  trong thôn đều  góp vốn.
Gom góp  cũng  gần chục ngàn tệ.
Triệu Đại Quân vốn định giữ  một tay, nhưng   Lâm Thế Xương  là  tin tưởng.
Nếu Lâm Thế Xương   nhà máy đồ hộp nữa, thì uy tín của lão trong thôn coi như mất sạch,   chừng còn chẳng dám ngẩng mặt  ai.
Lời của Cố Vũ khiến Triệu Đại Quân    yên, cuối cùng  cầm tiền  tìm Lâm Thế Xương.
“Lâm lão  , đây là hy vọng của cả thôn đấy,  nhất định  giữ lời, dẫn dắt bà con  giàu nhé.”
Lâm Thế Xương rít một  thuốc, búng tàn tro, : “Hay là lão ca cầm về trả  cho   . Nếu bà con  tin , thì tấm lòng vì dân vì làng  của  cũng  tổn thương lắm. Thà   còn hơn, để    yên tâm.”
“Đừng, lão  đừng  .” Triệu Đại Quân  hoảng, vốn tưởng Lâm Thế Xương chỉ cố tình  cao,  ngờ ông  thật sự   nhận.
Theo dự đoán của lão, ít nhất Lâm Thế Xương cũng   qua  tiền,  mới tính tiếp.
 bây giờ, Lâm Thế Xương căn bản  thèm đoái hoài, đến liếc một cái cũng .
Bàn tay đang nắm chặt tiền của lão bắt đầu nóng ran.
Bên trong  chỉ  tiền của dân làng, mà còn  cả tiền tích góp của chính lão.
Lão  đầu tư nhiều hơn  khác, dù   cùng  ông chủ, cũng   hạng nhất hạng nhì.
Không   nhất, thì  nhì cũng .
Lão    một bộ phận  khác, như  mới  cảm giác an .
Lâm Thế Xương rũ mắt xuống: “Chút tiền  trong mắt các   thể là tiền, nhưng trong mắt  thì chả là cái thá gì. Anh nghĩ chút tiền    gì, xây nhà xưởng chứ   trò đùa , còn  cần  đầu tư thêm nhiều nữa mới xây nổi.