Anh dùng chút lý trí còn sót  để :  Nếu , Thẩm Việt,  chuyện   với  ,    xử lý thế nào cũng .  bây giờ các    bằng chứng mà  vu oan cho , cản trở   tìm vợ, thì chính là các  ngu ngốc. Lời   đến nước , các vị cứ  việc theo lương tâm của  .  còn   tìm vợ , các    gì thì . 
Nói nhiều cũng mệt.
Thời gian đôi co với họ, e rằng cha con Lâm Thế Xương  đưa Lâm Hiểu Thuần  xa .
Còn chuyện Cố Vũ  bệnh tim   bệnh viện,   là bịa đặt.
Đó chẳng qua chỉ là kế ve sầu thoát xác của cha con nhà đó mà thôi.
Nói xong,  đá văng Lý Thúy Phân và Triệu Đại Quân ,    bước   một  ngoảnh .
Mọi  cũng đều luống cuống cả lên.
Lý Thúy Phân thúc giục:  Mau đuổi theo nó ! 
Thím Xảo Chủy khoan thai  đến, vẫn  hiểu chuyện gì đang xảy , khó hiểu hỏi:  Rốt cuộc là  chuyện gì ? 
Một   chuyện kể  sơ qua đầu đuôi, thím Xảo Chủy vỗ đùi một cái, bừng tỉnh:  Thôi c.h.ế.t ,  khi Hiểu Thuần  bắt cóc thật ! 
Nếu  trong thôn ai là  hiểu rõ vợ chồng Thẩm Việt nhất,  lẽ chính là thím Xảo Chủy.
Thím  tình cảm của Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần   thế nào, Thẩm Việt tuyệt đối sẽ  đem chuyện Lâm Hiểu Thuần  bắt cóc   trò đùa.
Chỉ  một khả năng duy nhất, đó là Lâm Hiểu Thuần thật sự   bắt cóc.
Cán cân trong lòng    d.a.o động, và cuối cùng, họ lựa chọn tin tưởng Thẩm Việt.
Suy cho cùng, cha con Lâm Thế Xương sống  thấy , c.h.ế.t  thấy xác, đúng là  mất tích thật .
Thôn Thanh Bình trở nên hỗn loạn.
Đêm hôm đó, lòng  hoang mang, tất cả chia    tìm cha con Lâm Thế Xương.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-521.html.]
Xe của Thẩm Việt     cố tình chọc thủng lốp, ngay cả chiếc xe Lý Chấn Nam lái tới cũng chung  phận.
Lý Chấn Nam mượn điện thoại của ủy ban thôn, gọi điện cho công an  thị trấn và cả  huyện, huy động  lực tìm kiếm cha con Lâm Thế Xương và Lâm Hiểu Thuần.
Thế nhưng, thời đại  thông tin liên lạc còn lạc hậu, tin tức truyền  cũng chẳng nhanh nhạy gì.
Mọi việc đều   như ý .
Đại Bảo gần như  giao tiếp với  con vật trong thôn,  con chim bay  trời, hy vọng chúng  thể mang tin tức của  về.
Nhị Bảo vẫn đang trong trạng thái hôn mê,   , nhưng cứ ngủ li bì, mãi  tỉnh .
Tam Bảo  giúp  gì, chỉ  lén lút  thầm.
Trong lòng,  bé nguyền rủa những kẻ  bắt cóc  , rằng xe chúng sẽ nổ lốp,  sẽ tàn phế.
Tuổi còn nhỏ, những lời nguyền rủa độc địa nhất mà  bé  thể nghĩ  cũng chỉ  .
Hắc Nha vết thương  lành hẳn cũng  gia nhập đội ngũ tìm kiếm Lâm Hiểu Thuần.
Hổ Nữu  dám rời ba đứa trẻ nửa bước, chỉ sợ chúng  gặp nguy hiểm.
Thẩm Việt thì càng  quản ngày đêm  tìm vợ,   thể huy động đều  huy động, ngay cả năm  cô cũng   kinh động, nhưng vẫn  thu  kết quả gì.
Ngoài việc chửi rủa Lâm Thế Xương là kẻ táng tận lương tâm , họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Hai cha con Lâm Thế Xương và Lâm Hiểu Thuần cứ như thể  bốc  khỏi trần gian,  để  một chút tung tích nào.
Cả gia đình họ Thẩm chìm trong một màn sương mù u ám. Một ngày  tìm  Lâm Hiểu Thuần, là một ngày họ  thể nào yên giấc.”
“Có lẽ lời nguyền rủa ngày đêm của ba đứa nhỏ ở cách xa ngàn dặm  linh nghiệm. Khi cha con Lâm Thế Xương  qua một đoạn đường hoang vắng, khỉ ho cò gáy, chiếc xe đột nhiên nổ lốp.
Tiếng nổ lốp xe bất thình lình  đánh thức Lâm Hiểu Thuần  mấy ngày dài hôn mê. Toàn  đau nhức, tay chân  trói chặt cứng. Cô vô hồn  Lâm Thế Xương đang chuẩn  xuống xe sửa lốp, giọng khản đặc: “Cuối cùng ông cũng lộ  bộ mặt thật của  !”
Lâm Thế Xương vẫn giữ vẻ mặt ôn tồn giả tạo, nhưng giọng điệu  trở nên cứng rắn: “Con gái ngoan, ba chỉ  đưa con  hưởng phúc thôi. Ai bảo con   lời  gì? Nếu con ngoan ngoãn ngay từ đầu thì ba cũng   dùng đến hạ sách,  một vòng lớn thế .”