Tiếc cái gì, cần cũng . Lâm Hiểu Thuần thừa hiểu, Lâm Thế Xương đang tiếc rằng sớm muộn gì cô cũng hiến tim cho Cố Vũ.
hiến , do bọn họ định đoạt!
Hồ Tám Đạo cũng hùa theo: là một dung mạo trời ban thật.
Tiếc là lòng quá độc ác, hóa là di truyền từ cha nó mà . là cha nào con nấy, một nhà chung một cửa. Cả nhà giống hệt !
Sau đó, Lâm Thế Xương tiếp tục dặn dò Hồ Tám Đạo về lộ trình tìm kiếm Lâm Hiểu Thuần, nhưng cô mà đầu óc cứ lùng bùng. Cô rành đường sá, nhưng dù nữa, bất kể bọn họ theo lộ trình nào, cũng sẽ bao giờ tìm cô.
Điều khiến cô vui mừng là Lâm Thế Xương định giao xe cho Hồ Tám Đạo, để tự lái xe tìm. Chỉ cần chiếc xe trong tay Hồ Tám Đạo, cô sẽ cơ hội thoát ngoài.
Hồ Tám Đạo còn phấn khích hơn cả cô: Các để một lái xe tìm, sợ lái xe chạy mất ?
Lâm Thế Xương điềm nhiên đáp: Đã dùng thì nghi, nghi thì dùng. Ta chọn tin tưởng thì sẽ hoài nghi. Nếu tìm con gái , chỉ cho năm mươi ngàn tệ, chiếc xe cũng là của , mà còn gả con gái cho nữa.
Khụ... khụ khụ! Hồ Tám Đạo ho sặc sụa, suýt nữa thì ngất .
Nếu quen Lâm Hiểu Thuần, chắc chắn màn kịch của Lâm Thế Xương lừa cho mòng mòng. Hắn tin Lâm Thế Xương Lâm Hiểu Thuần kết hôn, rõ ràng là ông cố ý.
Mà cho dù sư cô dám gả, thì cũng nào dám cưới!
là mơ giữa ban ngày! Sư cô của đừng là ý nghĩ đó, vả cho mấy bạt tai là may . Nghĩ đến đây, bất giác run rẩy.
Lâm Hiểu Thuần cũng sự trơ tráo của Lâm Thế Xương cho tức sôi máu. là đồ khốn nạn hết chỗ , vô sỉ nhất, chỉ vô sỉ hơn. Mà Lâm Thế Xương thì vĩnh viễn là kẻ vô sỉ hơn đó!
Dù Lâm Thế Xương chỉ đang cố lôi kéo Hồ Tám Đạo, trung thành việc cho nên mới , cô vẫn cảm thấy ghê tởm, cực kỳ ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-529.html.]
Lâm Thế Xương tỏ vẻ vui: Sao thế, chê con gái xứng với ?
Không , ông chủ quá đề cao , là xứng với tiểu thư. Người như tiên nữ thế , gả cho đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Lâm Thế Xương phá lên ha hả: Cứ mạnh dạn lên trai, coi trọng đấy.
Cố Vũ đang lái xe, tay bất giác run lên. Gã đột nhiên Hồ Tám Đạo tìm Lâm Hiểu Thuần nữa. Dù Hồ Tám Đạo trông cũng đến nỗi tệ, nhưng gã vẫn sợ sẽ nảy sinh ý đồ gì đó khi gặp cô. Gã chút oán trách Lâm Thế Xương nên những lời như . lời , cha gã tất cả cũng là vì gã, gã thể phá đám .
Hồ Tám Đạo vờ lau mồ hôi lạnh: Vậy thì... cung kính bằng tuân mệnh, nhất định sẽ tìm tiểu thư.
Lâm Thế Xương đưa cho Hồ Tám Đạo một điếu thuốc: Hút điếu thuốc , trai.
Hồ Tám Đạo rối rít cảm ơn, nhất là khi Lâm Thế Xương còn tự châm lửa cho , càng dám từ chối. Thôi thì kệ, cứ trốn khỏi Dương Thành tính .
Điếu thuốc Lâm Thế Xương đưa càng hút càng nghiện. Nếu ở Dương Thành gì khiến lưu luyến, thì đó chính là thứ t.h.u.ố.c lá . Hắn nhả một vòng khói, cảm giác lâng lâng như lên tiên.
Hắn thăm dò hỏi: Ông chủ, thuốc ông mua ở ? Hút thật.
Lâm Thế Xương đáp: Đây là thuốc của xưởng nhà họ Cố chúng sản xuất. Nếu thích thì cứ mang theo hai cây mà dùng.
Cảm ơn ông chủ! Hồ Tám Đạo mừng rỡ thôi.
Hắn thầm nghĩ, chừng thể hợp tác lâu dài với Lâm Thế Xương, nhập hàng từ chỗ ông về bán t.h.u.ố.c lá cũng là một ý . Ngành t.h.u.ố.c lá lợi nhuận kếch xù lắm đây.
Trong lòng Lâm Hiểu Thuần dấy lên một nỗi bất an, cô cảm thấy gì đó đúng nhưng nghĩ . Lâm Thế Xương lôi kéo, đối xử với Hồ Tám Đạo, điều thể hiểu . cô vẫn cảm thấy gì đó . Nếu bắt cô chỉ , cô cũng thế nào. Thật bực bội.
Về đến nhà họ Cố, Hồ Tám Đạo cũng theo Lâm Thế Xương và Cố Vũ xuống xe. Cô quyết định, chỉ cần Hồ Tám Đạo lên đường một , cô sẽ do dự nữa.