Thẩm Việt nhíu mày:  “Cái  thì  thật sự  .  chuyện tiền nong cô  cần  xen ,   sa sút đến mấy cũng  đến mức  lấy tiền trợ cấp của các cô cô để trả nợ. “
Lâm Hiểu Thuần liếc xéo  một cái:  “Đầu óc   vấn đề ?      giúp  công,   cứ cố chấp thế? Với  tiền    của cô  cho, chẳng    thấy  nhặt  tiền ? Hay là   đấu trí đấu sức với ba   cả đời? “
Thẩm Việt im lặng. Anh tự hỏi lòng  cả trăm, cả ngàn, cả vạn  rằng   hề  ở chung với họ trong cái sân .
Bất tiện chỉ là một phần, chủ yếu là căn phòng  âm u  ẩm thấp,   cho sự phát triển của bọn trẻ. Thêm nữa,  của  thỉnh thoảng  bộc phát  “sức chiến đấu “ khiến   đau cả đầu.
Hai đứa nhỏ còn bé, chẳng hứng thú gì với câu chuyện của  lớn, chúng đang chia  mấy chiếc bánh quy mà Ngô Hà cho.
Một gia đình hòa thuận vui vẻ như thế  chính là điều mà  hằng ao ước, huống hồ bệnh tình của  khó mà sống thọ , trong lòng  hiểu rõ điều đó.
Liệu cô   thật sự  tâm  ý vì con cái ?
Anh   Lâm Hiểu Thuần thật lòng   ở riêng,  chỉ đang thăm dò .
 vẻ thẳng thắn chân thành  mặt cô quả thật khiến   chút động lòng.
Lâm Hiểu Thuần lục lọi trong túi một lúc, móc  bốn mươi đồng đặt mạnh lên bàn, cô gõ gõ mặt bàn thúc giục:  “Tiền ở đây. Anh quyết nhanh gọn lên , rốt cuộc  đồng ý  , đừng lề mề do dự  mất thời gian. “
Lúc , Thẩm Việt  còn nghi ngờ sự chân thành của cô nữa, bởi việc  khoản tiền lớn   đủ để chứng minh thành ý.
Anh  động đến  tiền  bàn, trầm giọng hỏi:  “Cô đừng  với  là ngần  tiền đều do cô nhặt  đấy nhé! “
Lâm Hiểu Thuần thở dài:  “Anh tin   thì tùy,   trộm  cắp, sống bằng bản lĩnh của . “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-53.html.]
Mặc dù   chột , nhưng   vận may thế  cũng  coi là một loại bản lĩnh.
Thẩm Việt đẩy tiền về phía cô:  “Tiền  cô cất . Một khoản tiền  rõ nguồn gốc,   thể lấy. Chuyện  ở riêng   thể  với ba .   dọn  ngoài thì  tìm  một nơi ở đàng hoàng ,   chuyện  là   ngay. “
Lâm Hiểu Thuần bĩu môi:  “Anh chắc chứ? Nếu   gì  đổi, tin  mua thịt heo  tối nay sẽ lan khắp làng. Đến lúc đó, đám chủ nợ của chúng  sẽ kéo đến tận cửa đòi tiền đấy. “
Mặt Thẩm Việt sa sầm ,  ngờ ăn một bữa thịt   thể rước về nhiều phiền phức đến .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Anh đành  căng da đầu nhận lấy tiền từ Lâm Hiểu Thuần:  “Số tiền  coi như  vay cô,    sẽ trả . “
 “Thế mới  chứ, nợ một   vẫn  hơn nợ cả một đám . “ Lâm Hiểu Thuần cũng  thực tế, cô kéo ngăn bàn lấy  giấy bút:  “Viết giấy nợ . “
Thẩm Việt thở phào nhẹ nhõm, may mà Lâm Hiểu Thuần  từ chối thẳng thừng. Anh nghiêm túc :  “Giấy vay nợ. Nay vay của cô Lâm Hiểu Thuần ba mươi lăm đồng, thời hạn mười năm,  trả gấp trăm . Người vay tiền: Thẩm Việt. Ngày 16 tháng 2 năm 1979. “
Sau đó,  nhúng ngón trỏ  lọ mực, dứt khoát điểm chỉ lên giấy. Anh thổi nhẹ cho khô mực  đưa cho Lâm Hiểu Thuần xem.
Lâm Hiểu Thuần  nét chữ  như in  giấy mà tâm trạng vui vẻ hẳn lên:  “Từ nay trở , chị đây là chủ nợ của ,  liệu mà hầu hạ cho cẩn thận đấy. “
Thẩm Việt nhíu mày,    cảm giác như  ký giấy bán  ?
Lâm Hiểu Thuần thúc giục:  “Đừng ngẩn  đó nữa, mau  trả nợ . Nợ   một xu trong lòng cũng  yên  . “
Lời  quá đúng, kể từ khi mang nợ, Thẩm Việt   đêm nào ngủ ngon giấc.
Anh cầm tiền, mang theo sổ nợ,  đẩy cửa bước  ngoài.