Vừa dứt lời, một cô nàng lẳng lơ từ tiệm cắt tóc gần đó  uốn éo  tới:  Nguyệt Bát ca, lâu quá  gặp,   chẳng thèm đến thăm   gì cả! 
Nắm tay nhỏ xinh đ.ấ.m thùm thụp  n.g.ự.c Hồ Tám Đạo, khiến Lâm Hiểu Thuần nổi cả da gà.
Cái mã ngoài  đẽ của Hồ Tám Đạo xem  cũng chỉ  tác dụng khi  tán gái. Nhìn bộ dạng cô nàng , rõ ràng là si mê  lắm.
Hồ Tám Đạo ngượng ngùng liếc  Lâm Hiểu Thuần,   sang cô gái :  Phiêu Phiêu, mau lấy món đồ    đưa cô  đây. 
Lâm Hiểu Thuần  cái tên  Phiêu Phiêu  thì ánh mắt  Hồ Tám Đạo càng thêm dò xét. Gọi   mật thế ,     là tình cũ, chắc chắn    đầu  đến Dương Thành. Xem , Hồ Tám Đạo  cũng   dạng đơn giản.
Phiêu Phiêu chớp chớp hàng mi dày cộp như chân ruồi, õng ẹo :  Đồ gì cơ,  đưa em cái gì chứ? Anh lấy mất đồ của em mà em còn  tìm  tính sổ đây ! 
Hồ Tám Đạo vội giữ  cách một mét với cô :  Nói bậy,  lấy cái gì của cô chứ? 
Phiêu Phiêu  sáp  gần:  Anh lấy mất trái tim em  còn gì. Từ    , em   buồn uống, cơm   ăn, ngày nào cũng  đây đợi , sắp thành hòn vọng phu đến nơi . 
Hồ Tám Đạo liếc  Lâm Hiểu Thuần. Thấy cô  mặt  chỗ khác,  thèm  họ, dường như sự  mặt của cô đang cản trở  phát huy,  đành hắng giọng:  Phiêu Phiêu,  chuyện nghiêm túc . Anh chỉ xem em là em gái, chúng  trong sáng,   quan hệ gì hết. 
Phiêu Phiêu như cành liễu  xương, ôm lấy cánh tay Hồ Tám Đạo nũng nịu:  Nguyệt Bát ca ca ,    thể vô tình như thế chứ? Anh  thể xem em là em gái , ai mà    bao nhiêu cô em gái  chứ,     bạn gái của  cơ. 
Hồ Tám Đạo toát mồ hôi hột. Lúc   gửi bằng chứng ở chỗ cô nàng  là vì thấy cô  si mê , chắc chắn sẽ  bán  . Ai ngờ bây giờ  thành khéo quá hóa vụng. Bán  thì chắc cô   , nhưng dính lấy  thì  thật.
Hắn đành lựa lời dỗ dành:  Phiêu Phiêu, chúng  là bạn bè, bạn   nữa là đằng khác. Em  giống những  khác, em là cô em gái độc nhất vô nhị trong lòng . 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-534.html.]
Phiêu Phiêu bĩu môi:  Bạn   ngủ với  ? Em gái  ngủ với  trai ? Anh đúng là đồ   lương tâm! Em mặc kệ,  đầu tiên của em  cho  , em   bạn gái của . 
Hồ Tám Đạo lau mồ hôi  trán,  len lén  Lâm Hiểu Thuần. Thấy cô vẫn  thèm để ý đến ,  đành đánh bạo :  Phiêu Phiêu, bây giờ   việc quan trọng. Em đưa món đồ  gửi cho   , chuyện của chúng  để  hãy . 
 Để  cái gì mà để !  Phiêu Phiêu lập tức lật mặt.  Chuyện của hai chúng   giải quyết xong thì đừng hòng  chuyện khác. Anh nghĩ em cũng giống mấy  , là loại dễ dãi  ? Phải ? 
Hồ Tám Đạo dù  nghĩ  thật cũng  dám  . Không thể phủ nhận,  đúng là  lấy   đầu của Phiêu Phiêu.  với những cô gái trong con hẻm ,  vô  thủ đoạn giả tạo,      đó là  đầu thật  giả?
Cứ ngỡ quen  một tri kỷ hồng nhan chẳng cầu điều gì, ai ngờ  rước  một cái đỉa đói.
 Anh   gì tức là  nghĩ  . Em  ở tiệm gội đầu thật đấy, nhưng em sống  trong sạch,  bao giờ bán rẻ nguyên tắc của . Nếu  ... nếu   là , em cũng sẽ ... Hu hu hu... 
Phiêu Phiêu đột nhiên  thụp xuống đất, hai tay ôm gối  nức nở.
Bà chủ đang cắt tóc trong tiệm thấy  liền buông kéo, hùng hổ lao :  Đứa nào chọc em gái tao? 
Hồ Tám Đạo theo phản xạ che Lâm Hiểu Thuần  lưng :  Chị đại, là em đây, Cổ Nguyệt Bát. 
Bà chủ túm lấy tai Hồ Tám Đạo, cho  một trận đòn. Phiêu Phiêu thấy thế vội lao  che chắn.
 Chị đừng đánh nữa, em đùa với   thôi mà. 
Bà chủ gắt lên:  Đùa cũng  ! Tao  bảo mày đừng qua  với thằng ranh   mà mày  , giờ thì  ,  c.h.ế.t cho đáng đời. 
Phiêu Phiêu đẩy bà chủ :  Chị đừng xía  nữa, mau  cắt tóc cho khách .