Sau khi tách khỏi Hồ Tám Đạo, Lâm Hiểu Thuần lập tức tìm một góc khuất, nhanh chóng cất chiếc cặp da và bộ tiền Trung Y Quán . Xong xuôi, cô vội vã về phía Lâm Thế Xương khuất bóng.
Gái đường vẫn còn lượn lờ, nhưng bóng dáng Lâm Thế Xương biến mất.
Cô tăng tốc bước về phía , đảo mắt quanh nhưng dám biểu hiện quá lộ liễu.
Ngay tại tiệm cắt tóc của Phiêu Phiêu, Lâm Hiểu Thuần thoáng thấy bóng dáng Lâm Thế Xương bên trong.
Cô gần. Vừa lúc đó một gái đường trông khá tuổi, mặt hoa da phấn đậm đặc sáp gần lôi kéo cô.
Cậu chủ, ? Năm đồng.
Lâm Hiểu Thuần đáp, chỉ nhíu mày.
Ả lập tức hạ giá: Ba đồng cũng . Nhìn thư sinh thế chắc cũng trụ lâu .
Lâm Hiểu Thuần trầm giọng: Không cần.
Ả đàn bà vất vả lắm mới kéo một khách, tất nhiên chịu buông tha.
Cậu chủ, hai đồng, hai đồng thôi cũng mà.
Lâm Hiểu Thuần đảo mắt, hỏi ngược : Nhà cô ở ?
Ả chỉ tay sang phía đối diện tiệm cắt tóc: Kia kìa, ngay chỗ đó.
Ừm, vị trí tồi. Lâm Hiểu Thuần thầm nghĩ. Từ căn phòng đó thể quan sát động tĩnh trong tiệm cắt tóc, quá .
Cô tỏ vẻ hài lòng.
Ả gái đường thì hài lòng lắm, từ năm đồng hạ xuống còn hai đồng, gã đúng là một con cáo già. nghĩ nhan sắc cũng tàn phai, kiếm khách ngày một khó, ả đành nuốt cục tức bụng.
Ả cố nặn một nụ , mời Lâm Hiểu Thuần phòng.
Vừa phòng, ả bắt đầu cởi quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-537.html.]
Lâm Hiểu Thuần giơ tay ngăn : Khoan . Hai đồng cho cô, chỉ mượn chỗ của cô nghỉ chân một lát thôi.
Bàn tay đang cởi cúc áo của ả khựng . Đây là đầu tiên ả gặp một vị khách chỉ đưa tiền mà đòi hỏi gì. Nhất thời, ả nhận tiền thế nào.
Lâm Hiểu Thuần vẫn giơ tay cầm tiền giữa trung, cô nhíu mày: Sao thế, ?
Muốn chứ. Ả run run nhận lấy tiền từ tay Lâm Hiểu Thuần, hỏi dò: Vậy chủ cần phục vụ gì khác ạ?
Suỵt! Lâm Hiểu Thuần đưa ngón tay lên môi hiệu im lặng, Cứ yên tĩnh là , ngoài cần gì hết.
Ả cầm tiền thì gì nữa, sang một bên lén lút quan sát Lâm Hiểu Thuần. Trong lúc đó, ả còn cố tình cởi thêm vài chiếc cúc áo, hòng thu hút sự chú ý của cô. Lâm Hiểu Thuần tuyệt nhiên thèm liếc mắt lấy một cái.
Mãi đến khi áo chỉ còn một chiếc cúc cuối cùng, ả mới chịu từ bỏ ý định quyến rũ.
Lâm Hiểu Thuần tập trung bộ sự chú ý Lâm Thế Xương.
Lâm Thế Xương và bà chủ tiệm cắt tóc tỏ vô cùng mật. Tuy họ gì, nhưng qua cử chỉ và hành động cũng đủ hiểu.
Từ đó, thể khẳng định đến chín mươi phần trăm bà chủ tiệm là nhân tình của Lâm Thế Xương.
Với một kẻ đạo đức giả như Lâm Thế Xương, việc gã nhân tình bên ngoài cũng chẳng gì lạ. Hơn hai mươi năm chỉ bào mòn hết lương tâm của gã, mà còn biến gã thành một kẻ bạc tình bạc nghĩa. Gã thể quên tình cảm của ruột cô là Tần Tố Cần, thì cũng thể vứt bỏ tình nghĩa với của Cố Vũ.
Lúc nãy trông bà chủ vẻ hung dữ, nhưng khi đối diện với Lâm Thế Xương tỏ vô cùng dịu dàng.
Phiêu Phiêu từ lúc lên lầu hai vẫn thấy xuống, dường như cô cũng quen với chuyện của bà chủ và Lâm Thế Xương.
Lâm Hiểu Thuần đồng hồ, hơn một tiếng trôi qua.
Đừng là hình đổi dạng, cho Hồ Tám Đạo chuyển giới thì giờ cũng xong . Vậy mà vẫn thấy bóng dáng .
Vấn đề là kỹ thuật hóa trang của Hồ Tám Đạo cao siêu đến mức nào, mà là từ nãy đến giờ cửa tiệm cắt tóc ngay cả một con ruồi cũng . Chỉ thấy từ lúc Lâm Thế Xương đến, những vị khách đang chờ đều lục tục về.
Không cần nghĩ cũng , chắc chắn là bà chủ vì Lâm Thế Xương mà đuổi hết khách . Tấm biển Tạm ngừng kinh doanh treo lên.
Thông thường, khi những nhân vật lớn phạm tội vạch trần, kẻ tố giác thường là nhân tình của họ. Đôi khi, nhân tình là nắm giữ những bằng chứng diện nhất.
Nói cách khác, bà chủ tiệm khả năng những bí mật động trời của Lâm Thế Xương. Bắt đầu từ bà , là một lựa chọn tồi.