Hy vọng bà chủ sẽ cô thất vọng.
lúc , một đàn ông bụng phệ, râu ria xồm xoàm xuất hiện. Thân hình gã mập, nhưng cái bụng thì to một cách khác thường.
Lâm Hiểu Thuần nhịn , bật thành tiếng. Cô sang phụ nữ tuổi, : Tỉnh tỉnh, khách tới kìa. Cô thử xem kéo gã đàn ông ngoài đây ? “
“Cô gái đường liếc đàn ông bên ngoài, sang Lâm Hiểu Thuần.
Hai đồng thì với gã , chắc chắn mệt c.h.ế.t .
Lâm Hiểu Thuần nhướng mày, khẽ : Chị cứ thử gọi gã xem .
Cô gái vẻ miễn cưỡng, nhưng nghĩ đến việc thể kiếm thêm chút tiền, cô đành cắn răng mở cửa bước .
Lâm Hiểu Thuần trong phòng quan sát, thấy cô gái trổ hết mánh khóe mà vẫn tài nào lôi đàn ông bên ngoài , cô mới thong thả bước .
Gã đàn ông bụng phệ thấy Lâm Hiểu Thuần thì mắt sáng rỡ, trông còn mừng rỡ hơn cả khi thấy cô gái đường .
Cô nãy giờ thế, tìm cô cả buổi trời.
Lâm Hiểu Thuần khẽ: Đi theo .
Nói , cô xoay bước trở căn phòng của cô gái.
Cô gái đường sững sờ, trợn mắt há mồm, hiểu chuyện gì đang xảy . Cô thầm nghĩ, thảo nào mời gãy lưỡi gã cũng , hóa là gu của gã đặc biệt như .
Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng , nổi hết cả da gà.
Xoa xoa hai tay, cô cũng phòng.
Vừa bước , cô thấy gã đàn ông bụng phệ đang níu lấy Lâm Hiểu Thuần mà hỏi: Bộ quần áo của thế nào, ?
Lâm Hiểu Thuần liếc mắt đánh giá một lượt từ xuống : Tạm chấp nhận , nhưng mà thật.
Gã đàn ông bụng phệ quanh căn phòng tồi tàn với vẻ mặt chán ghét: là chịu thiệt mà, chui cái xó xỉnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-538.html.]
Cô gái đường lập tức phật ý: Chỗ của thì ? gì đắc tội với ? Không thích thì biến . Nói cho mà , giống như cô chủ đây, cứ đặt hai đồng xuống hẵng chuyện.
Gã bụng phệ bĩu môi: Hai đồng? Cô tưởng là tiên nữ giáng trần chắc, năm hào còn chê nhiều.
Câu quả thật miệt thị hết chỗ .
Lâm Hiểu Thuần còn cần nơi cứ điểm tạm thời, đợi cô gái lên tiếng sang với gã đàn ông: Không vứt ngoài thì im .
Gã đàn ông lập tức tiu nghỉu, bởi gã chẳng ai khác mà chính là Hồ Bát Đạo.
Hồ Bát Đạo thừa Lâm Hiểu Thuần bao giờ chuyện lỗ vốn, nên cô gì, gã đều răm rắp theo.
Cô gái đường càng Lâm Hiểu Thuần càng thấy thuận mắt: Vẫn là cô chủ đây điều. Anh mà ở thì té sớm cho nước nó trong.
Hồ Bát Đạo hai lời, móc một đồng đặt lên bàn: Cầm tiền biến, qua một bên cho mát, đừng phiền chúng chuyện.
Nào ngờ cô gái thèm cầm tiền, cô chậc hai tiếng: Đùa , một đồng mà đòi đuổi ? Không cửa .
Hồ Bát Đạo râu ria dựng , mắt trợn trừng: Lúc nãy chính cô một đồng cũng ?
Cô gái phe phẩy chiếc quạt giấy, vênh váo đáp: Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Chị đây lên giá .
Bao nhiêu? Hồ Bát Đạo quyết, chỉ cần quá đáng thì thôi, còn nếu quá quắt, gã sẽ lập tức kéo Lâm Hiểu Thuần ngay.
Sự chú ý của Lâm Hiểu Thuần đặt cuộc đối thoại của họ, mà đang dán chặt tiệm cắt tóc đối diện.
Lúc nãy cô gái và Hồ Bát Đạo dây dưa lâu như mà Lâm Thế Xương và bà chủ tiệm cũng chẳng thèm ngó xem, chừng là đang bận chuyện gì đó.
Cô gái đường lý lẽ đanh thép: cũng điều, cô chủ đây trả hai đồng, thì cũng đưa hai đồng !
Hồ Bát Đạo cứ ngỡ cô sẽ hét giá trời, ngờ cũng quá đáng.
Gã lôi từ trong túi một đồng nữa, gộp thành hai đồng đưa cho cô .
Lúc cô gái mới chịu yên.
Nửa giờ , Lâm Thế Xương rời khỏi tiệm cắt tóc.