Lần , họ  tiếp tục bám theo nữa.
Đã  manh mối,  còn là những con ruồi bay loạn  đầu.
Lâm Hiểu Thuần   ghế, chân trái vắt lên đùi , hai tay đan   chống cằm, hỏi:  Người , xưng hô thế nào đây? 
Cô gái   hỏi tên  nghĩ phen  vớ  khách sộp.
Cô  đon đả trả lời ngay:  Ông chủ, em tên Mã Lệ, các ông chủ cứ gọi em là Lệ Lệ  . 
 Ừm, tên .  Lâm Hiểu Thuần gật gù,  Chị Lệ Lệ , chị   quen với bà chủ bên  ? 
Mã Lệ liếc sang tiệm đối diện:  Hóa  các ông chủ đây  hứng thú với hai chị em nhà đó ?   thật nhé, các vị là  nơi khác đến nên chắc  , bà chủ Sở Hồng của tiệm cắt tóc  là hoa  chủ . Chính là ông chủ Lâm  mới  khỏi lúc nãy đấy, ông  là chỗ dựa lớn nhất của Sở Hồng. 
 Nếu    già hơn cô  hai chục tuổi,  khi ông chủ Lâm  để mắt tới  , hồi trẻ  cũng là một đóa hoa đấy chứ. Chẳng giấu gì các vị, ông chủ Lâm cũng từng liếc trộm  mấy  . 
Hồ Bát Đạo cau mày  Mã Lệ. Phải công nhận, nếu   khuôn mặt của Mã Lệ thì dáng  cô  vẫn còn khá phong vận.
Chỉ  điều, cặp tuyết lê ... thật  nỡ  thẳng. Chúng  chảy xệ gần tới rốn.
Nếu là thời trẻ, chắc hẳn cũng khiến   mê mệt, ít nhất cũng là hàng cực phẩm.
Mã Lệ lườm Hồ Bát Đạo một cái:  Nhìn cái gì mà , của  đủ to ! 
Lâm Hiểu Thuần ho khan hai tiếng:  Chị Lệ Lệ cứ  tiếp ,  thích  chị  chuyện. 
Mã Lệ cũng thích  Lâm Hiểu Thuần  chuyện,  thật dễ chịu.
Cô   tiếp tục ba hoa:  Nói cho cùng, phận đàn bà chúng  may mắn nhất cũng chỉ là gặp  một  chịu bỏ tiền  bao nuôi . Sở Hồng cô  may mắn, cô   gặp   đó. Nhờ  mà cô  còn che chở  cho em gái    ai bắt nạt.  thì   may mắn như . Con gái  còn nhỏ      hại, đến bây giờ nó vẫn  chịu  mặt . 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nhắc đến Sở Phiêu Phiêu, Hồ Bát Đạo liền hứng thú.
Hóa  Sở Phiêu Phiêu thật sự là một cô gái trong sạch, gã đúng là may mắn quá.
Những lời Mã Lệ   đó, gã chẳng để tâm  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-539.html.]
Cả đầu óc gã đều chìm đắm trong những tưởng tượng về Sở Phiêu Phiêu,  chỉ là những chuyện  giường, mà cả những chuyện đời thường.
Gã thậm chí còn nghĩ đến chuyện   khi hai  ở bên , con của họ sẽ trông như thế nào.
Càng nghĩ, gã càng thấy Sở Phiêu Phiêu thật tuyệt vời.
Lâm Hiểu Thuần thì    rõ. Sở Hồng năm nay hai mươi tám tuổi,  theo Lâm Thế Xương mười ba năm.
Nói cách khác, khi  của Cố Vũ còn  qua đời, Lâm Thế Xương  ngoại tình.
Mà năm đó, Sở Hồng mới mười lăm tuổi, Sở Phiêu Phiêu chỉ  lên tám.
Lâm Thế Xương đúng là  cách     .
Hắn  thích Sở Hồng mở tiệm cắt tóc, nhưng Sở Hồng  thích.
Chuyện   khiến Lâm Thế Xương  vui.
Mục tiêu của Lâm Thế Xương  chuyển sang Sở Phiêu Phiêu, đây cũng là điều Mã Lệ  lỏm .
Nhắc tới Sở Phiêu Phiêu, Hồ Bát Đạo  hăng máu.
Gã nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:  Lâm Thế Xương cái thằng khốn nạn, dám động   phụ nữ của tao, tao đánh c.h.ế.t  nó! 
Mã Lệ hoảng hồn:  Các ... các  là ai?   ! Các  đến đây để điều nghiên địa hình   ? Nếu   thật,  la lên bây giờ! 
Lâm Hiểu Thuần day trán:  Chị Lệ Lệ bình tĩnh, bình tĩnh nào, chúng     . Chẳng qua là  bạn  của  trót thích cô Sở Phiêu Phiêu, nên  nhờ chị tìm hiểu chút tình hình, để còn  đường lay động trái tim  . 
Hồ Bát Đạo cũng nhận     quá kích động nên lỡ lời.
Gã vội tự vả  miệng  mấy cái,  hùa theo lời Lâm Hiểu Thuần:  Chị Lệ Lệ ơi, thằng em lúc  đúng là hết cách , mong chị đừng chấp nhặt, chỉ cho em một con đường sáng với. 
Cảm xúc kích động của Mã Lệ  xoa dịu:  Làm  sợ c.h.ế.t khiếp,  còn tưởng các  định ám sát ông chủ Lâm. 
 Ý chị là ? Còn   khác  mạng của ông chủ Lâm ?  Lâm Hiểu Thuần   trong lời của Mã Lệ còn ẩn chứa vấn đề lớn. Xem ,   mạng Lâm Thế Xương  chỉ  bọn họ.
Thú vị  đây!