Cô giống những khác, thấy sợ hãi run rẩy, hai chân mềm nhũn.
Nói nhiều, nhưng câu nào câu nấy dân dã, chân thật đến lạ.
Không kiêu ngạo, xu nịnh. Chẳng trách cha cô, Lâm Thế Xương, đưa cô về đây.
Hôm nay là cuối tuần, cũng là ngày gia đình họ Cố thường lệ tụ họp.
Hắn cũng ép Lâm Hiểu Thuần theo mà một tìm Cố lão gia và Lâm Thế Xương.
Lâm Hiểu Thuần mừng như bắt vàng, một dạo quanh khu nhà chính của họ Cố.
Cô nắm rõ hơn nữa cách bài trí và tình hình trong ngoài của nơi .
Phải tìm cho tất cả những bằng chứng thể thu thập .
Thấy cô tay , chẳng ai để ý gì.
một chuyện ngoài dự liệu của cô. Thẩm Việt và Tần Kiến Thiết thế mà một tìm đến tận nhà họ Cố.
Bọn họ đường đường chính chính thẳng cổng.
Quản gia nhà họ Cố dẫn Thẩm Việt và Tần Kiến Thiết gặp Cố lão gia.
Lâm Hiểu Thuần cũng lặng lẽ theo .
Nếu cô đoán lầm, Thẩm Việt trông thấy cô .
Anh chắc chắn nhận cô trong bộ dạng một đàn ông tầm thường .
Thẩm Việt gì, chỉ đơn giản liếc qua một cái dời mắt , như thể đang một xa lạ.
Hơi thở của cô chợt nghẹn . Đây là điều Hồ Bát Đạo dặn dò Thẩm Việt, dù nhận cũng phép nhận .
Trái tim cô bất giác nhói lên một cái.
Gần một tháng gặp, Thẩm Việt gầy nhiều, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, gương mặt hằn thêm vài phần sương gió.
Đợi Thẩm Việt và Tần Kiến Thiết phòng, cô cũng men theo lưng quản gia, nép Cố Vũ.
Thẩm Việt mặt biểu cảm, theo Tần Kiến Thiết chào hỏi Cố lão gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-547.html.]
Cố lão gia ở ghế chủ vị, trông ngoài bảy mươi, tám mươi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn lạ thường.
Lâm Thế Xương thấy Thẩm Việt, liền giả vờ như chuyện gì xảy , hỏi: “Con gái Hiểu Thuần của , con bé đến cùng cháu?”
Thẩm Việt hỏi ngược : “Câu là hỏi ông mới đúng. Ông gây bao nhiêu chuyện ở huyện Thanh Bình, chẳng là để bắt cóc vợ ?”
Lâm Thế Xương nhíu mày: “Chú ý phận của . Ta mở xưởng đồ hộp ở huyện Thanh Bình là vì cho dân làng, cho con gái . Nếu Tiểu Vũ đột ngột phát bệnh tim, cũng chẳng đến nỗi đưa nó ngay trong đêm. Haiz, đến một lời từ biệt cũng kịp để cho Hiểu Thuần.”
Diễn!
Đến nước mà vẫn còn diễn!
Lâm Hiểu Thuần tức đến nghiến răng nghiến lợi, liếc sang Thẩm Việt cũng thấy đang tức giận đến mức siết chặt nắm đấm.
Tần Kiến Thiết ngẩng đầu thẳng Cố lão gia, : “Cố lão gia, ngài còn nhận chứ?”
Cố lão gia nheo mắt một lúc lắc đầu.
Hiển nhiên là ông hề nhận Tần Kiến Thiết.
Tần Kiến Thiết liền xắn tay áo, để lộ vết sẹo cánh tay. Cố lão gia thấy liền nhận ngay.
Ông chút kích động bật dậy: “Kiến Thiết?”
Tần Kiến Thiết : “Cố lão gia quả là mắt .”
Cố lão gia run run hiệu cho quản gia: “Mau, mau mời ân nhân cứu mạng của xuống.”
Quản gia tuy hiểu rõ tình hình, nhưng lão gia lên tiếng, lập tức xếp cho Tần Kiến Thiết một chỗ gần hơn, đích pha một ấm hảo hạng.
Hương thoang thoảng lan tỏa khi Tần Kiến Thiết khẽ lướt nắp chén, khiến cả Thẩm Việt, đang giương cung bạt kiếm với Lâm Thế Xương, cũng mời tử tế.
Tần Kiến Thiết liếc Lâm Thế Xương, với Cố lão gia: “Chuyện ân nhân cứu mạng xin đừng nhắc nữa. Yêu cầu của bây giờ cao, chỉ cần ngài bảo con rể của là Lâm Thế Xương trả cháu gái cho là .”
Cố lão gia ngơ ngác chẳng hiểu đầu cua tai nheo : “Rốt cuộc là chuyện gì, các rõ cho .”
Lâm Thế Xương và Cố Vũ đưa mắt , đều thấy sự căng thẳng trong mắt đối phương.
Đương nhiên, Lâm Hiểu Thuần cũng bỏ qua ánh mắt trao đổi đó.
Xem , Cố lão gia cũng hề gì về những hành động của cha con Lâm Thế Xương.
Tần Kiến Thiết kể bộ câu chuyện cho Cố lão gia . Càng , sắc mặt ông càng sa sầm .