Lâm Hiểu Thuần mặt lạnh như tiền: Không dám.
Mỗi một bước của cô đều là một ván cược, cược bằng cả tính mạng.
đùa thôi, chẳng lẽ bắt cô nhảy xuống xe thật ? Cố Vũ đút hai tay túi quần, ngay cả lúc xin cũng giữ cho bằng cái vẻ bất cần, ngạo nghễ.
Sắc mặt Lâm Hiểu Thuần đổi: Anh là ông chủ, là công. Anh bảo xuống xe cũng gì sai. Chỉ là tương đối quý trọng mạng sống, xe dừng thì dám xuống.
Cố Vũ bật ha hả, dường như mỗi ở bên Lâm Hiểu Thuần, đều thể cô chọc cho vui vẻ.
Lâm Hiểu Thuần thầm khịt mũi coi thường, trong lòng chút cảm tình nào với Cố Vũ. Đây chính là kẻ lúc nào cũng lăm le moi trái tim của cô. Nếu g.i.ế.c là phạm pháp, cô tiễn hai cha con họ về chầu trời từ lâu .
Thế nhưng, Lâm Hiểu Thuần càng tỏ vô cảm, Cố Vũ càng thấy thích thú.
Một tràng reo hò vang lên, Lâm Hiểu Thuần ngẩng đầu sang, thấy một đám đang xúm xem đua xe. Có điều, cuộc đua xe chút khác thường, thứ họ đua là xe đạp.
Cô khỏi thầm thấy may mắn cho sự sáng suốt của . Nếu lúc nãy lỡ miệng xe đạp, khi bây giờ cũng lôi thi đấu .
Ánh mắt Cố Vũ cũng hướng về phía đường đua. Có thấy tới liền xúm xít vây quanh. Qua đó cũng đủ thấy địa vị của nhà họ Cố ở Dương Thành lớn đến mức nào.
Thế nhưng Cố Vũ chẳng thèm liếc bọn họ một cái, rẽ đám đông , tìm đến một gã mập đang đắm chìm trong cuộc đua.
Cố Vũ vỗ vai gã: Mập!
Ánh mắt gã mập lập tức sáng rỡ đầy kinh hỉ, như thể vớ vàng: Cố thiếu, lâu gặp.
Cố Vũ khoanh tay ngực, thong thả hỏi: “Thế nào hả Mập, hôm nay thắng bao nhiêu ?”
Gã Mập xòe mấy ngón tay: “Chừng .”
Lâm Hiểu Thuần liếc mắt qua, thấy bàn một mớ tiền mặt vương vãi, áng chừng cũng vài ngàn tệ. Cược đua xe đạp mà cũng chơi lớn thế , đám đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Cố Vũ : Cũng khá đấy chứ.
Gã Mập liền xị mặt xuống, than thở: Khá cái gì mà khá, em thua mất hai ngàn , đang trông cả Cố thiếu dìu dắt đây.
Lên xe chuyện. Cố Vũ dẫn đầu về phía xe .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-550.html.]
Lâm Hiểu Thuần mơ hồ cảm thấy bọn họ sắp bàn chuyện đại sự, cô im lặng theo . Ai ngờ mở cửa xe, Cố Vũ chặn cô : Đợi , cô ở ngoài .
Gã Mập liếc Lâm Hiểu Thuần một cái, đắc ý ghế phụ. Vừa thua cuộc mà vẫn giữ vẻ mặt đắc thắng , Lâm Hiểu Thuần gần như thể kết luận rằng Cố Vũ sắp chỉ cho gã một mối ăn béo bở.
Lúc đóng cửa xe, cô cố tình sập mạnh mà chừa một khe hở nhỏ. Người xe tưởng cô thấy gì, nhưng thực chỉ cần họ to một chút, cô thể rõ.
Cả cuộc chuyện, Lâm Hiểu Thuần chỉ thấy giọng oang oang của gã Mập: Cố thiếu, hai ngàn . Dạo em kẹt quá, thua mấy hôm liền , ít nhất cũng cỡ .
Lâm Hiểu Thuần áp tai xe lắng , giọng Cố Vũ nhỏ, cô cố gắng lắm mới : Một vạn? Mày cũng gan thật đấy.
Cố thiếu, đây là c.h.é.m đấy ạ. Lần giúp c.h.é.m một thằng mới lấy hai ngàn, đen đủi quá nên cứ thua suốt thôi! Gã Mập lớn tiếng ca cẩm.
Tim Lâm Hiểu Thuần thót . Hóa hai kẻ đang giao dịch một vụ g.i.ế.c .
Cố Vũ dường như cũng chẳng tâm trạng cò kè mặc cả, hạ giọng : “Một vạn thì một vạn. Lần , moi quả tim cho nguyên vẹn một chút.”
Gã Mập khà khà: “Cố thiếu cứ yên tâm, vốn là dân mổ lợn mà, gì đến moi nội tạng, nghề của , rành sáu câu!”
Tiếp đó, Lâm Hiểu Thuần thấy Cố Vũ đưa cho gã Mập một ngàn tệ tiền đặt cọc, dặn dò bằng giọng trầm thấp: Đừng c.h.é.m nhầm . Ngày mai tao sẽ dụ nó đến hẻm Kim Hoa, mày canh đúng thời cơ mà tay.
việc, cứ yên tâm. Gã Mập đếm tiền , đó đẩy cửa xe bước .
Cố Vũ cũng gần như bước cùng lúc. Thấy Lâm Hiểu Thuần cách xe chừng hai mét, vẫy tay gọi.
Lại đây, lên xe.
Lâm Hiểu Thuần với vẻ mặt vô cảm bước lên xe, vẫn giữ thói quen ngoài cửa sổ, ngắm cảnh vật lướt qua.
trong lòng cô, một cơn sóng thần đang cuộn trào, mãi thể nào bình .
Nói c.h.é.m là c.h.é.m , moi t.i.m là moi tim. Lại còn thể năng nhẹ như , như thể đang mặc cả một mớ rau ngoài chợ.
Đến đây cô hiểu, những trái tim trong phòng Cố Vũ cũng từ đây mà . Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng.
Trước đây cô còn tưởng Cố Vũ chỉ sở thích quái đản, thích sưu tầm tim chết, ngờ là kẻ thuê g.i.ế.c để lấy tim.
Một tên sát nhân siêu cấp biến thái đang ở ngay bên cạnh, mà cô vẫn tiếp tục giả vờ như gì.
Khoan , Cố Vũ định dụ ai để giết?